Rất nhanh, Tuyết di nương đã ngã nhào trên mặt đất, tiểu Chức Mộng Thú xoay người nhìn về phía Hoàng Bắc Nguyệt, đem mộng cảnh của Tuyết di nương truyền lại cho nàng.
Nhắm mắt, nàng lại nhìn thấy căn phòng quen thuộc. Căn phòng không có bao nhiêu vật trang trí, trang nhã mà giản dị, chỉ có một bức bình phong in hình hoa phi thiên trọng, mộ vân thiên điệp. (Dạ: đại khái là hình hoa bay mây trôi đấy mà)
Hiểu âm vô lại tự cùng thu, đạm yên lưu thủy họa bình u. (tạm dịch: Thanh âm buổi rạng đông mơ hồ tựa ngày thu, sương mờ nước chảy vẽ nên bức tranh vắng vẻ)
“Trưởng công chúa điện hạ, chén thuốc này, ngài tốt nhất hãy uống hết đi.” Thanh âm uyển chuyển nhu mị đột nhiên vang lên.
Đây đúng là thanh âm của Tuyết di nương!
Hoàng Bắc Nguyệt bước tới vài bước, đi qua tấm bình phong thì thấy một Tuyết di nương vẫn còn trẻ tuổi, hai tay ả ta cầm một cái chén sứ đi tới bên mép giường.
Trên giường, Huệ Văn Trưởng công chúa sắc mặt tái nhợt đang nửa ngồi, một đầu tóc đen rủ xuống lộ ra gương mặt khéo léo tinh xảo. Mặt nàng có vài phần bi ai, thân thể tựa vào trong lòng thị nữ Tiễn Thu, đôi mắt sáng hàm chứa lệ quang nhìn chằm chằm vào Tuyết di nương.
“Vì sao? Ta đối đãi ngươi cũng không tệ mà.”
So với bộ dáng ôn nhu trong trí nhớ, bộ dáng bây giờ của Huệ Văn trưởng công chúa lại nhiều hơn vài phần thống khổ, điều này không khỏi làm cho Hoàng Bắc Nguyệt đau xót.
Tuyết di nương lúc này tự nhiên là trẻ hơn không ít so với hiện tại. Nàng lớn lên xinh đẹp như hoa, chỉ là biểu tình lúc này quá mức dữ tợn làm cho người khác cảm thấy ghê tởm!
“Trưởng công chúa điện hạ đúng là đối đãi ta không tệ chút nào, nhưng như vậy thì sao chứ? Người làm chủ việc này dù sao cũng không phải là một tiện tỳ như ta.” Tuyết di nương tiến lên phía trước, dâng chén thuốc lên: “Mau uống đi, Trưởng công chúa.”
Huệ Văn trưởng công chúa quay mặt vào trong lòng Tiễn Thu, thấp giọng nức nở: “Bắc Nguyệt…Bắc Nguyệt của ta đâu? Gọi nàng đến, ta muốn thấy mặt nàng lần cuối…”
“Trưởng công chúa điện hạ! Nếu ngài còn không chịu uống thuốc, như vậy Bắc Nguyệt quận chúa cũng đừng mong còn có thể gặp mặt được ai.” Tuyết di nương âm lãnh cười.
Huệ Văn trưởng công chúa thống khổ chảy xuống hai hàng nước mắt, tay run rẩy lấy cầm chén độc dược, buồn bã liếc mắt một cái, sau đó nhẹ giọng nói: “Tuyết Lâm, xin ngươi hãy nể tình tỷ muội nhiều năm mà giúp ta chiếu cố Bắc Nguyệt, chờ nàng lớn lên, ngươi hãy nói nàng rời xa chốn thị phi, đừng nên dấn thân vào nhà Đế Vương…”
“Yên tâm đi, ngươi chết rồi, ta sẽ chiếu cố Bắc Nguyệt quận chúa thật tốt.” Tuyết di nương nở nụ cười giả tạo!
Huệ Văn Trưởng công chúa liếc nhìn nàng một cái, đương nhiên biết nàng không nói thật, tay run lên muốn đem chén thuốc ném đi.
Tuyết di nương vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nàng, vừa thấy nàng có động tác này, ả ta lập tức đoạt lấy chén thuốc, nhào tới định đổ thuốc vào miệng Huệ Văn Trưởng công chúa.
Tiễn Thu quát: “Làm càn! Sao ngươi lại dám vô lễ với Trưởng công chúa như vậy!”
“Tiễn Thu cô nương, thuốc này nàng ta dám không uống sao? Ngươi cũng biết người đó lợi hại đến mức nào mà, các ngươi có gan kháng lệnh sao?” Tuyết di nương uy hiếp nói.
Tiễn Thu vẻ mặt thê lương, cúi đầu rơi lệ: “Công chúa, người mau uống đi, nô tỳ sẽ phụng bồi ngài lên đường…”
Huệ Văn Trưởng công chúa nhắm mắt lại, cảm thấy vô cùng thống khổ, nàng vừa khóc vừa cười: “Ta cả đời này hy sinh nhiều như vậy, rốt cục cũng chỉ có thể đổi lấy kết cục này…Đến tột cùng…đến tột cùng là tại sao…”
Tuyết di nương bưng chén thuốc lên đổ hết vào miệng nàng, vừa đổ vừa cười to: “Ngươi chết đi! Chết rồi thì sẽ không còn đau khổ nữa!”
Hoàng Bắc Nguyệt nắm chặt hai đấm, tròng mắt đỏ ửng, nhất thời có xung động muốn xông lên.
Tiểu Chức Mộng Thú “chi nha” một tiếng, lập tức cắt đứt ảo cảnh, đem nàng từ trong mộng cảnh đi ra.
Hoàng Bắc Nguyệt hung hăng thở dốc, oán hận nói: “Còn gì nữa không? Là ai sai nàng ta?!”
Tiểu Chức Mộng Thú “chi nha chi nha” lắc đầu, trong đôi mắt to lóe ra quang mang vô tội.
“Cảnh tiếp theo không nhìn thấy sao? Cảnh tiếp nữa lại có cái gì?”