Lúc ấy Chiến Dã cùng Anh Dạ công chúa ngồi ngay ghế bên cạnh cùng nàng, vậy nhất định là hắn nhìn thấy rõ ràng nhất.
Trong lòng nàng thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng có chút buồn cười, vậy mà bởi vì điều này nàng liền bị Chiến Dã hiểu lầm.
Tuy nhiên, đã đâm lao thì tất phải theo lao.
Lập tức Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, nói: “Trưởng công chúa Huệ Văn vốn có ân với ta, ta không thể báo ân nàng, chỉ có thể báo đáp cho hậu nhân duy nhất của nàng.”
Nhắc tới trưởng công chúa Huệ Văn, trên mặt Chiến Dã cũng không tránh khỏi hiện lên một tia tiếc nuối: “Hoàng cô trên đời này là người tốt nhất, phụ hoàng rất kính trọng nàng, lúc nàng qua đời, chỉ sợ đến bây giờ phụ hoàng vẫn không thể tiếp nhận hiện thực. Bốn năm liền, phụ hoàng chưa từng đi qua phủ trưởng công chúa, chỉ nghe Tiêu Viễn Trình hồi bẩm rằng Bắc Nguyệt quận chúa rất tốt, nhưng qua cung yến hôm đó, phụ hoàng thấy Bắc Nguyệt quận chúa mới biết được nhiều năm như vậy hắn đều bị lừa gạt, trong cơn giận dữ suýt khiến cả Tiêu gia bị tịch thu tài sản, chém đầu cả nhà.”
Hoàng Bắc Nguyệt thầm giật mình, hóa ra trước kia lại có nhiều chuyện như vậy, nàng cũng không biết, khó trách Tiêu Viễn Trình sợ hãi như vậy. Hóa ra Hoàng thượng ngày đó giận dữ, đối với Hoàng Bắc Nguyệt là thương xót tới cực điểm.
Nghe nói trưởng công chúa Huệ Văn cùng Hoàng thượng từ nhỏ tình cảm sâu nặng, năm đó Hoàng thượng gặp nạn tại nước láng giềng, đích thân trưởng công chúa Huệ Văn không quản khó khăn vạn dặm, tự mình dẫn người cứu Hoàng thượng trở về.
Phần tình huynh muội này, trong lòng Hoàng thượng sợ rằng vĩnh viễn khó có thể quên.
Nhớ tới trưởng công chúa khi còn sống như thế, lại bị một chén độc dược của Tuyết di nương hại chết, Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng đột nhiên dâng lên một trận phẫn hận.
“Chiến Dã, nếu như trưởng công chúa Huệ Văn là bị người ta hại chết, Hoàng thượng sẽ tra rõ sao?”
Chiến Dã ngẩn ra, khuôn mặt tuấn tú thoáng một tia khiếp sợ: “Ngươi, ngươi nói cái gì?”
Lời vừa mới nói ra, Hoàng Bắc Nguyệt lại hối hận vô cùng, chuyện trưởng công chúa Huệ Văn bị Tuyết di nương hại chết còn chưa có chứng cớ, lại tùy tiện nói ra không phải làm cho Chiến Dã lo lắng sao?
“Ta chỉ đoán mà thôi, dù sao trưởng công chúa Huệ Văn là đại ân nhân của ta, vô luận như thế nào ta cũng không thể tin nàng lại mất sớm như vậy.” Ngữ khí của nàng một lần nữa bình tĩnh trở lại, nghe không ra có cái gì không ổn.
“Thì ra là thế.” Trong lòng Chiến Dã cũng phần nào thả lỏng, mới nghe được lời của nàng, hắn thật đúng là kinh hãi lắp bắp, tưởng rằng nàng biết được tin tức gì.
Trưởng công chúa Huệ Văn đúng là chết vì bệnh, nếu như quả thật là người là bị người ta hại chết, phụ hoàng không thể không tra rõ.
“Ngươi cũng mau sớm đi nghỉ ngơi đi, ta đi trước.” Hoàng Bắc Nguyệt nhảy lên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, cáo từ rời đi.
Chiến Dã nhìn thân ảnh của nàng biến mất ở trong bóng đêm, mới xoay người vào nhà, vừa mới đóng lại cửa bên ngoài, liền dừng lại, xoay người vào trong đối diện với gã sai vặt nói: “Vĩnh An, ngươi đi điều tra lại một lần nguyên nhân cái chết của trưởng công chúa Huệ Văn, bất kì chi tiết nhỏ nào cũng không được bỏ sót.”
“Tuân mệnh, thái tử điện hạ.” Gã sai vặt vừa mở miệng, thanh âm vừa lại the thé lại vừa nhỏ, dĩ nhiên là một tiểu thái giám.
Hoàng Bắc Nguyệt lặng lẽ trở lại Lưu Vân các, Đông Lăng quả nhiên vẫn cố chống giữ mi mắt chờ nàng, nhìn thấy nàng tiến vào sắc mặt không tốt, liền lo lắng hỏi.
“Tiểu thư, người làm sao vậy?”
Hoàng Bắc Nguyệt cởi áo choàng, đặt ở đầu giường, thanh âm rầu rĩ, “Đông Lăng, thời điểm Tuyết di nương năm đó hạ độc, ngươi có tận mắt thấy.”
Đông Lăng vừa nghe nàng nói lời này, hốc mắt đỏ lên, lắc đầu nói: “Đông Lăng không có ở đấy, lúc đó ở đấy chỉ có Tiễn Thu cô cô là người mà trưởng công chúa đem theo từ cung ra, nhưng sau khi trưởng công chúa qua đời, Tiễn Thu cô cô cũng tự sát theo.”
Hoàng Bắc Nguyệt nhớ kỹ vị Tiễn Thu cô cô kia cùng trưởng công chúa Huệ Văn giống nhau, đều là nữ nhân ôn nhu, từ nhỏ đối xử với nàng vô cùng tốt.