Hoàng Bắc Nguyệt tầm nhìn khoáng đạt, ở hiện đại kiến thức rộng rãi, những lời nói ra làm cho Chiến Dã liên tiếp sợ hãi than, trong lòng càng thêm kính nể Hí Thiên.
Mà trước Hoàng Bắc Nguyệt cũng tưởng rằng Chiến Dã trời sinh chính là ít nói, lạnh lùng nhạt nhẽo. Nay một phen nói chuyện với nhau, mới phát hiện những gì mình biết trước kia sai rồi.
Kỳ thật chỉ cần gặp được bằng hữu thân thiết, hắn cũng có thể chậm rãi mà nói, sang sảng cười to.
Một phen nói chuyện với nhau, trước kia đối với lẫn nhau ấn tượng lạnh lùng cũng thay đổi hẳn, hai người cùng có một loại cảm giác hận không thể gặp nhau sớm hơn.
Hoàng Bắc Nguyệt cảm giác được đi tới thời đại này, đây là lần đầu tiên chân chính kết giao bằng hữu, Chiến Dã trầm ổn cũng không mất tính cách sảng khoái, nàng đối với hắn vô cùng có hứng thú.
Đêm đã khuya, thân thể Chiến Dã không tốt, Hoàng Bắc Nguyệt cũng chuẩn bị đứng dậy cáo từ.
Chiến Dã nhìn trời đêm tối như mực, trong lòng không quên Hí Thiên là một nữ hài tử, cho dù nàng cường đại, lại để cho nàng một mình nửa đêm về nhà, trong lòng hắn thật không yên tâm.
“Chỗ của ta phòng rất nhiều, không bằng ta cho người quét dọn một gian, ngươi đêm nay cứ ở lại đi.”
“Cái này thực không cần, ta có nơi cần phải đi, có người chờ ta, nếu ta không quay về sợ rằng không ổn.”
Đông Lăng giờ phút này khẳng định đang ở nhà trông mong chờ nàng trở về, hơn nữa ngày mai nàng cũng muốn tới Linh Ương Học Viện sớm, đúng là không có khả năng ngủ lại ở chỗ này.
Nhìn ý nàng kiên quyết, Chiến Dã cũng không thể giữ lại, hơi chút nhíu mày, khuôn mặt anh tuấn được nguyệt quang* chiếu xuống, tuấn mỹ vô cùng.
*nguyệt quang: ánh trăng
“Ta nghe ngươi nói chuyện, biết là ngươi đến từ nơi rất xa, ở chỗ này nhân sinh không quen, ngươi có muốn cân nhắc lại chuyện có một nơi ở ổn định hay không?”
Hoàng Bắc Nguyệt thấy hắn vì mình mà suy nghĩ, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, kết giao bằng hữu, trọng yếu nhất chính là đặt mình trong hoàn cảnh của người khác.
Chiến Dã đối với nàng thật là tốt, không chỉ vì nàng là một cường giả, trong lòng hắn nếu như có bất cứ tâm tư nào lợi dụng nàng, nàng tuyết đối không cùng hắn làm bằng hữu.
Hắn đối với Hí Thiên tốt, đối với Hoàng Bắc Nguyệt cũng thế, đều là năm lần bảy lượt trợ giúp, bảo vệ, phần ân tình này, nàng đều ghi tạc trong lòng.
Đợi đến khi nàng xử lí xong nhóm người Tiêu gia kia, nhất định sẽ đối diện với hắn thẳng thắn!
“Ta đến thành Lâm Hoài là có một chút chuyện riêng, chờ chuyện riêng làm rõ sẽ nghĩ đến chỗ ở.”
Chiến Dã cũng không miễn cưỡng, nghe được nàng nói có chuyện riêng, liền hỏi: “Chuyện của ngươi, nếu như cần giúp đỡ thì nói, có việc cứ tới tìm ta.”
Hoàng Bắc Nguyệt cười ảm đạm, ẩn dưới lớp áo choàng, ý cười của nàng hắn cũng nhìn không ra.
“Ta chỉ là đến tìm người mà thôi, hiện tại đã tìm được rồi.”
Trong con ngươi màu đen của Chiến Dã hiện lên một tia quang mang rất nhỏ, “Người ngươi muốn tìm, có phải là Bắc Nguyệt quận chúa không?”
Trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt giật mình, tâm tư của nàng chẳng lẽ lại bị hắn nhìn thấu?
Tuy nhiên sầu lo trong lòng rất nhanh biến mất, Chiến Dã nhìn hắn giật mình một cái, liền có chút áy náy nói: “Ta chỉ là thuận miệng đoán mà thôi, hôm đó trong cung yến, ngươi đánh bại Tư Mã Quy Yến, lúc Bạo Nộ Thất Vĩ Long té xuống suýt đụng trúng Bắc Nguyệt quận chúa, ngươi nhanh chóng cưỡi Băng Linh Huyễn Điểu lao xuống cứu nàng ”
Bạo Nộ Thất Vĩ Long thân thể khổng lồ, lúc ấy trong cung yến nhiều người như vậy, bên cạnh chỗ ngồi của đám người phủ trưởng công chúa còn thật nhiều quý tộc của Nam Dực quốc, nhưng ai Hí Thiên cũng không cứu, chỉ hướng về phía Hoàng Bắc Nguyệt mà cứu, bởi vậy hắn mới đoán chuyện Hí Thiên đến thành Lâm Hoài là bởi vì Bắc Nguyệt quận chúa.
Nghe xong lời của hắn, Hoàng Bắc Nguyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, hóa ra là chuyện ngày đó bị hắn đã nhìn ra.