Phượng Huyền Cung Thương

Chương 117: Vãn quân tâm

Buổi tối ngày thứ ba, có người báo lại nói Quản Đàm tỉnh, ta thuận tiện bưng canh gà vừa mới hầm qua.

Trong phòng im ắng, nghe không được một chút âm thanh nào. Ta mới vừa ở cửa do dự một chút, chợt nghe thấy bên trong vang lên thanh âm của Quản Đàm.

“Vào đi.”

Đẩy cửa đi vào, chỉ thấy màn lụa mỏng nhẹ bay, hắn ngồi dựa vào đầu giường, trên người tùy ý khoác một kiện ngoại bào, mà Tả Niệm cũng không có ở đây, chỉ có trên bàn một đỉnh lư hương ngà voi bốc khói lượn lờ.

“Ngươi đã đến rồi.” Hắn nhìn ta, mỉm cười nói, thanh âm vẫn như cũ có chút suy yếu.

“Ân.” Ta cúi đầu lên tiếng, xoay người đem canh gà đặt lên bàn, sau lưng sâu sắc cảm giác được ánh mắt nóng cháy của người nọ. Bắt đầu từ lúc ta vào phòng, hắn vẫn chưa từng dời tầm mắt khỏi người ta.

“Tả Niệm … Tả Niệm sao không có ở đây?” Không biết nên nói gì, ta chỉ có thể tìm đại chuyện gì đó để nói.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, ta phát hiện chính mình đã vô pháp bảo trì tâm tình bình thường đến đối mặt với hắn, mà cái loại cảm xúc khác thường làm cho lòng ta nhảy loạn này, trừ bỏ cảm kích, thương tiếc, ta phân không rõ còn có gì nữa, hoặc là nói, là ta tự mình không muốn phân rõ.

“Tiểu Niệm chăm sóc ta lâu như vậy, ta bảo hắn đi nghỉ ngơi rồi.” Quản Đàm thản nhiên cười nói, lập tức khụt khịt mũi, “Ngươi đem tới … là canh gà?” (Mũi Thanh ca thính như con cún nhà ta dzậy hắc hắc)

“Ách, phải, làm sao ngươi biết?”


“Mũi của ta rất là thính.” Hắn gõ gõ cái mũi của mình, “Ngươi đã quên? Ngày đó ở Liễu Trần Cư, ta cũng là dựa vào nó mới tìm thấy nữ nhi hồng mà ngươi cất giấu.”

“Phải” ta lắc đầu cười khổ, “Nữ nhi hồng tốt nhất của ta liền bị ngươi uống hết.”

Chuyện ngày xưa trong lòng vẫn nhớ rõ, chính là hết thảy đều giống như đã cách mấy đời.

Mà Mục Thanh Dương cùng Hà Ngôn ngày đó, đến nay, đều đã không còn tồn tại.

Không khí nguyên bản không được tự nhiên, đột nhiên càng thêm trong trẻo nhưng lạnh lùng.

“Ly Chi, ngươi đút ta uống canh gà được không?” Hắn bỗng nhiên hướng ta quơ quơ bàn tay quấn đầy băng vải, sau đó hai tay mở ra, trên mặt mang theo một chút giảo hoạt, “Ta hiện tại chính là người bệnh.”

Chưa từng thấy qua hắn vô lại như vậy, ta thành thành thật thật múc một chén canh gà, thử độ ấm, để sát vào bên miệng hắn, “Há miệng.”

Hắn uống một muỗng, rồi chắt lưỡi, “Hương vị cũng không tệ lắm, đây là ngươi làm sao?” Ngữ điệu mặc dù hoài nghi, đuôi lông mày lại cong lên.

“Tiểu tử thúi!” Dám hoài nghi trù nghệ của ta, ta căm giận mắng, “Ngày đó ở Liễu Trần Cư ngươi không phải đã nếm qua đồ ăn ta làm sao?”

Hắn không nói, chính là cười, thẳng đến uống hết cả một chén canh gà.


“Thời gian cũng không còn sớm, ngươi nghỉ ngơi đi, ta không quấy rầy ngươi.” Ta đứng dậy muốn rời khỏi, lại đột nhiên bị hắn bắt lấy ống tay áo.

Ta không kịp phòng bị, mất thăng bằng ngã vào người hắn, ngước mắt lên đã thấy gương mặt hắn gần trong gang tấc. Trên môi bị ấm áp bao trùm, quanh quẩn chóp mũi tràn đầy hơi thở của hắn.

Trái tim lại kịch liệt nhảy lên, ta ngơ ngác nhìn hắn nhíu mày cùng lông mi nhẹ nhàng rung động, thậm chí quên giãy dụa.

Lưỡi của hắn ở trên môi ta vẽ một vòng, nhưng không tiến vào.

Rốt cục, hắn rời khỏi môi ta, kéo ta vào trong ***g ngực, cằm đặt trên đỉnh đầu ta, phát ra một tiếng thở dài, “Ly Chi, nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc đang tránh né cái gì?”

Bên tai là tiếng tim đập trầm ổn hữu lực của hắn, lại giống như đập thật mạnh vào trong lòng ta.

“Quản … Quản Đàm, ta không biết ngươi đang nói gì, ta phải đi, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi!” Trong lòng lập tức liền bối rối, ta giãy dụa muốn đứng lên, lại bị hắn chặt chẽ nắm lấy hai cổ tay.

“Ly Chi, ngươi hãy nhìn ta!” Hắn mở to hai mắt nhìn chằm chằm ta, làm ta căn bản không dám nhìn thẳng hắn, “Ta không tin ngươi không có một chút tình cảm nào với ta. Ngươi nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc đang tránh né cái gì?”

Đúng vậy, ta rốt cuộc đang tránh né cái gì? Ta không thể trả lời ngươi, bởi vì chính ta cũng không biết.


“Không, ta không biết, đừng hỏi ta, ngươi đừng bức ta …” Ta la lớn, ngữ điệu đã run rẩy, chính là hai tay vô luận như thế nào cũng tránh không thoát kiềm chế của hắn.

“Ngươi nếu không có tình cảm với ta, sao lại cài cây trâm này?” Hắn đưa tay gỡ cây trâm ngọc lục bảo từ trên đầu ta xuống, tóc dài như mực rớt xuống, dưới ánh sáng mờ ảo phát ra vầng sáng thản nhiên.

“Không, ta không biết. Ta chỉ là hôm nay nhất thời hứng thú liền cài lên, không có ý gì khác. Van cầu ngươi, Quản Đàm, đừng ép ta, đừng ép ta …” Thì thào, ta lắc đầu lung tung, tùy ý sợi tóc hỗn độn che mặt.

Thanh âm thoát ra lại ở vào lúc hắn bắt tay vói vào trong vạt áo của ta biến thành một cái thở dốc.

Hắn đẩy ta ngã trên giường, một tay chế trụ hai tay của ta lên đỉnh đầu, một tay vói vào trong vạt áo đùa giỡn hai điểm nổi lên trước ngực ta.

Cắn chặt môi nhịn xuống tiếng rên rỉ thiếu chút nữa bật ra, thân thể chỉ có thể vặn vẹo muốn giãy khỏi bàn tay đáng giận kia, thắt lưng lại rõ ràng va chạm vào một vật cứng rắn nóng như lửa.

Hoảng sợ nhìn hắn, nhìn thấy hắn chậm rãi áp chế, nhìn thấy con ngươi thâm thúy của hắn dần dần tràn ngập ***.

Mà quần áo đã sớm rời khỏi người.

“… Ly Chi … Ta muốn ngươi …” Hắn nói, thanh âm trầm thấp vô cùng. Hơi thở nóng rực phun trước ngực, giống như một ngọn lửa chậm rãi lan tràn ra.

“Không … Không cần … Quản Đàm, ngươi không thể như vậy … Không …” Thanh âm trở nên run rẩy dữ dội khi hậu huyệt bị dị vật xâm nhập, mà trong mắt sớm bị sương mù bao phủ.

“Đem chính mình giao cho ta … Ly Chi … Ta yêu ngươi …” Hắn thật sâu nhìn ta liếc mắt một cái, kia trong mắt trừ bỏ *** còn có rất nhiều tình tự ta cũng vẫn không dám thấu hiểu.

Hai chân bị chặt chẽ đặt lên vai hai, toàn thân cứng ngắc, thẳng đến hắn rút ngón tay ra, thả người ép xuống.


Kịch liệt đau đớn đánh úp lại, theo bộ vị bị xâm phạm kia khuếch tán đến toàn thân, xâm nhập đến chỗ sâu nhất trong trái tim.

“Thả lỏng chút, Ly Chi, ta không muốn làm ngươi bị thương …” Hắn cúi đầu thở hào hển nói, mang theo áp lực kiệt lực.

Da thịt tiếp xúc, sợi tóc đan vào nhau, môi hắn ở ngực không ngừng hút gây ra đau đớn nhè nhẹ, bộ vị tư mật của hắn ở chỗ sâu nhất trong cơ thể của ta không ngừng luật động … Tất cả cảm quan tại một khắc này đều bị phóng tới mức lớn nhất. Rất muốn trốn, muốn nói với chính mình không thể, nhưng dục vọng không chút lưu tình đánh phá lý trí.

Hắn rất nhanh bắt đầu luật động mạnh hơn. Một chút một chút, va chạm mạnh mẽ đến chỗ sâu nhất, giống như là muốn chứng minh cái gì.

Tiếng rên rỉ rốt cuộc không thể đè nén lớn tiếng bật ra, thân thể lay động kịch liệt, khoái cảm lần lượt xông lên đỉnh.

Suy nghĩ sớm hỗn độn một mảnh, chính là muốn … Muốn càng nhiều … Càng nhiều …

Thẳng đến cao trào ngập đầu không lưu tình chút nào đem ta bao phủ …

Ngoài cửa phòng, nam tử tuấn tú đang định gõ cửa tạm dừng một chút, lại chậm rãi thả tay xuống. Gục đầu xuống, hắn cúi đầu cười một tiếng, nụ cười kia đúng là mang theo giải thoát.

Hắn sớm đã nghĩ thông suốt. Ai cũng đều có quyền lợi tìm kiếm hạnh phúc của riêng mình, Tả Niệm hắn, tự nhiên cũng có thể.

Hắn không chút do dự xoay người rời đi.

Hắn biết, vô luận hắn đi đến đâu, ở đó nhất định sẽ có người đang đợi hắn.