Phượng Hiên Dã nếu đã đến đây, tự nhiên là không chịu ở khách ***. Hắn vung tay lên, đại đội nhân mã liền suốt đêm di chuyển tới biệt quán của Phượng Huyền Cung ở phụ cận Bác Dương.
Ta đang cầm chén thuốc đứng ở cửa. Hầu Tuyết Trần ở trong phòng chữa thương cho Quản Đàm.
Hít một hơi thật sâu, ta đẩy cửa đi vào.
Đặt chén thuốc lên bàn, ta nhìn thấy băng vải cùng khăn mặt lộn xộn trên mặt đất nhiễm đầy máu, nước trong chậu rửa mặt cũng sớm bị nhuộm thành màu đỏ.
Quản Đàm ngồi dựa vào người Tả Niệm, Tả Niệm cầm khăn giúp hắn lau đi mồ hôi lạnh trên mặt, mà điệp khóa trên ngực Quản Đàm như trước kích thích thị giác của người khác dữ dội.
“Những chố khác đều là vết thương ngoài da không đáng lo ngại, vết thương trên chân hắn thoạt nhìn mặc dù nghiêm trọng, bất quá dùng phương thuốc cổ truyền độc môn của ta, sau này chỉ cần rèn luyện nhiều hơn, hành động cũng có thể khôi phục như thường. Hiện tại trọng yếu nhất, là trước gỡ cái khóa này xuống.” Hầu Tuyết Trần hơi nhíu mày, quan sát điệp khóa kia cẩn thận một hồi.
“Điệp khóa này gắn trên xương quai xanh của Đàm nhi, bên trong có giấu cơ quan, nếu không cẩn thận có thể sẽ làm tổn thương đến tim.” Hầu Tuyết Trần trầm ngâm nói. Đối với Quản Đàm đồ đệ nhiều năm không gặp này, hắn cũng là đau lòng vạn phần.
“Sư phụ, vậy làm sao bây giờ?” Tả Niệm cấp bách nói, có chút không chú ý tới xưng hô chính mình nhiều năm qua không thèm gọi đem thốt ra miệng.
“Ngươi giữ chặt hắn, đừng cho hắn động.” Hầu Tuyết Trần lấy ra mấy viên đan dược cho Quản Đàm ăn vào, lại điểm mấy chỗ đại huyệt của hắn. Quản Đàm do hôn mê không thể tự nuốt, Tả Niệm uống miếng nước giúp hắn nuốt xuống toàn bộ.
Hầu Tuyết Trần dùng một cây ngân châm dài nhỏ gắn vào trong điệp khóa, chuyển động vài cái, “Răng rắc” một tiếng, khóa mở. Quản Đàm giật mình, phát ra một tiếng than nhẹ không thoải mái.
“Hiện tại ta sẽ lấy khóa ra, ngươi ngàn vạn lần không thể để cho hắn động.” Hầu Tuyết Trần cùng Tả Niệm ánh mắt đối diện, sau khi đếm tới ba, đột nhiên rút khóa ra.
“A …” Quản Đàm hô đau một tiếng, kịch liệt run rẩy, máu tươi từ miệng vết thương trào ra nhiễm đỏ chăn đệm, mà khóe miệng của hắn cũng có một đạo huyết sắc uốn lượn chảy xuống.
“Đừng để cho hắn cắn lưỡi!” Hầu Tuyết Trần cả kinh, hô to nói.
Ta bước lên phía trước từng bước, đã thấy Tả Niệm mở miệng Quản Đàm, đưa chính bàn tay mình vào.
“Cắn ta đi, Quản Đàm, cắn ta sẽ không đau, ân?” Hắn ở bên tai Quản Đàm nhẹ giọng nói, trên tay truyền đến đau nhức làm cho sắc mặt hắn có chút trắng bệch, nhưng hắn cũng khẽ mỉm cười, lại ôm Quản Đàm sát hơn một chút.
Dường như thanh âm của Tả Niệm phát ra hiệu quả, Quản Đàm chậm rãi bình tĩnh trở lại, lại nặng nề ngủ.
Hầu Tuyết Trần xử lý tốt vết thương cho hắn, nhìn ta liếc mắt một cái, nói: “Hiện tại cho hắn uống thuốc, chờ hắn tỉnh lại lúc sau sẽ vô sự.”
“Được.” Ta vội vàng bưng chén thuốc lên, để sát vào bên miệng Quản Đàm, “Thuốc này hiện tại độ ấm vừa phải, không quá nóng, hắn …”
Chén thuốc lại bị Tả Niệm tiếp lấy, “Ta đút hắn là được rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
Ta đứng ở một bên, nhìn Tả Niệm uống một ngụm thuốc rồi đút cho Quản Đàm.
Thời gian im lặng trôi. Trên giường hình ảnh hai người kia ôm nhau đúng là có sự hài hòa cùng ấm áp nói không nên lời.
Ta nhìn bọn họ, bỗng nhiên cảm thấy có chút chân tay luống cuống, hai tay nắm rồi lại buông, không biết nên để ở đâu. (Thúc cứ làm kỳ đà hoài, hèn chi Niệm Niệm ghét thúc)
“Vậy, ta đây đi trước, chờ Quản Đàm tỉnh ta lại đến thăm hắn.” Nói xong, ta bước nhanh ra khỏi phòng.
Cúi đầu đi nhanh trên hành lang nhỏ, không nghĩ đụng phải một người đối diện đi tới.
“Hiên … Hiên Dã?” Ta ngẩng đầu nhìn hắn, “Ngươi như thế nào ở đây?”
Hắn hai tay khoanh lại đứng ở nơi đó, cũng không trả lời, nhướn mày nhìn phương hướng ta vừa đi ra liếc mắt một cái, thản nhiên nói: “Ngươi đau lòng?”
Ta ngẩn ra, không biết nên trả lời như thế nào.
“Hắn là con ngươi, ta đau lòng hắn hẳn cũng là tự nhiên.” Ta cười nói với hắn.
“Ta cho tới bây giờ cũng không xem hắn là con, mà cho rằng là … (tình địch chứ gì)” Hắn dừng một chút, lại nói: “Là Tả Niệm đang chăm sóc hắn?”
“Ân.” Ta gật đầu.
“Trách không được tiểu tử Phó Hồi này lại chạy không thấy bóng dáng.” Hắn như là tự nhủ nói một câu.
“Ngươi nói cái gì?”
“Không có việc gì.” Hắn đưa tay vuốt nếp gấp trên vạt áo ta, “Chờ thương tích của Quản Đàm ổn định lại, Hầu Tuyết Trần sẽ mang Phượng Diệc Nhân hồi cung để giải cổ trên người Mạc Thu.”
“Phượng Diệc Nhân hắn … hắn không có việc gì chứ?” Do dự một chút, ta vẫn hỏi.
“Tánh mạng không lo, nhưng hai chân hắn chỉ sợ là bị phế.” Hắn trả lời, ngữ khí bình tĩnh, nghe không ra cảm xúc gì.
“Nếu đã bị phế, vậy chờ giải cổ cho Mạc Thu xong, sẽ hủy đi công lực của hắn, tha cho hắn một mạng được không?” Trầm mặc một hồi, ta mở miệng. Tuy nói đã quyết định buông tha tình nghĩa phụ tử, nhưng hắn đã bị phế đi hai chân cùng một bàn tay, hiện giờ coi như là đã bị báo ứng. (Báo ứng như vậy thì nhẹ quá, ta là ta muốn đem hắn cho người ta rape rồi giết, giết xong lại rape, như vậy mới giải được cơn hận trong lòng ta cười lạnh)
“… Được.” Nghe thấy lời này của ta, Phượng Hiên Dã ngữ khí mặc dù lãnh đạm một chút, nhưng khóe miệng khẽ nhếch, vẻ mặt tựa hồ còn có chút sung sướng.
Tảng đá trong lòng được buông xuống, mệt mỏi liền lập tức ùa tới.
“Chúng ta trở về phòng đi.” Thấy ta buồn ngủ, Phượng Hiên Dã thực tự nhiên ôm thắt lưng của ta xoay người đi về phía trước.
Trong lòng run lên dữ dội.
“Trở về phòng? Về phòng ai?” Sau khi đánh hắn một bạt tai kia ta liền hối hận, với tính cách thù dai kia của hắn, ta biết ta khẳng định sẽ lại bị hắn tra tấn thật thảm.
“Tất nhiên là về phòng của hai chúng ta.” Hắn cười cười, khóe miệng cong lên một độ cung không có hảo ý, “Một bạt tai kia, chính là đánh làm cho ta phi thường thích a!” Hắn cúi đầu ở bên tai ta nhẹ giọng nói, nhiệt khí thở ra lọt vào trong áo, lại làm cho ta rùng mình một cái.
“Ha ha ha … Đó chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm!” Ta cười gượng nói, “Ta nhớ rõ chính mình có một phòng riêng a! A, đúng rồi, ta nhớ ra phòng của ta ở đâu rồi!” Ta chỉ vào mấy gian phòng xa nhất kia nói, đang muốn chạy đi, lại bị hắn gắt gao bắt lại.
“Nơi đó là phòng của Đoạn Khâm, ngươi cứ theo ta là được.” Hắn nói xong, nhưng lại khiêng ta lên, đi nhanh về phía trước.
“Vì sao an bài phòng của Đoạn Khâm ở xa như vậy? Uy, ngươi thả ta xuống! Uy!” Ta liều mạng giãy dụa, lại không dám kêu quá lớn. Nếu như bị người nhìn thấy ta hiện tại cái dạng này, ta đây còn mặt mũi nào nữa …
Chính là tất cả giãy dụa trước mặt người này tất nhiên đều là vô dụng. Thẳng đến khi bị hắn gây sức ép đến gần như “Hấp hối” mà hôn mê đi vào giấc ngủ, loáng thoáng nghe được trên đỉnh đầu người nọ nhẹ nhàng nói một câu nói.
Hắn nói: Ly Chi, vô luận ngươi làm ra quyết định gì, ta cũng sẽ không trách ngươi …