Phượng Huyền Cung Thương

Chương 106: Không nói gì chi chương

“Cung chủ!”

“Đại thúc!”

“Đoạn Đường chủ!”

Trở lại sườn núi, mọi người nhìn thấy bộ dáng ba người đều chật vật như vậy, tự nhiên là lòng người hoảng sợ, rước lấy một trận gà bay chó sủa.

Qua loa băng bó vết thương, Phượng Hiên Dã lập tức phái người đến chỗ mới vừa cùng Phượng Diệc Nhân đánh nhau để điều tra, nhưng thám tử trở về bẩm báo nói chỉ phát hiện vết máu rất nhiều trên mặt đất, vẫn chưa tìm được thi thể.

“Sinh tử chưa biết?” Nhớ tới vừa rồi nam nhân kia ở giữa không trung cho mình mượn lực một chưởng, Phượng Hiên Dã trầm ngâm nói.

“Cung chủ, thương thế của lão cung chủ cùng Đoạn đường chủ đã không còn đáng ngại.” Phía sau vang lên thanh âm một người, đúng là Trung thúc thời gian trước lên Tuyết Chu sơn thỉnh Hầu Tuyết Trần xuống núi, “Chính là lão cung chủ mất máu quá nhiều, cần cấp bách tĩnh dưỡng.”

Vừa rồi nhìn thấy Phượng Ly Chi ở trong lòng Đoạn Khâm cả người đều là máu, Phượng Hiên Dã chỉ cảm thấy cả trái tim nứt ra, hiện tại hồi tưởng lại trong lòng cũng vẫn còn sợ hãi như cũ.

Công lực của Phượng Hiên Dã cùng Phượng Diệc Nhân ngang nhau, lần trước quyết chiến một trận hắn đã phá huỷ một nửa công lực của Phượng Diệc Nhân, chính mình cũng suýt nữa võ công tẫn phế. Mà hôm nay hắn mặc dù bị thương, nhưng cũng đã đánh gãy ba cái xương sườn của Phượng Diệc Nhân. Nếu không phải Phượng Ly Chi gặp nạn, hắn nguyên tính toán cùng Phượng Diệc Nhân quyết một trận tử chiến.

“Phượng Diệc Nhân!” Chưởng phong đảo qua, một khối cự thạch cao phân nửa người ầm ầm đổ nát.


Lần sau nếu gặp lại, sẽ cho ngươi như cự thạch này, tan xương nát thịt trọn đời không được siêu sinh!

......

Gió nhẹ liễu lay, bụi mù bay lên, người phía sau mặt mày xám như tro.

Lau đi bụi trên mặt, Trung thúc bất đắc dĩ cười, nói: “Cung chủ, kế tiếp vẫn là nên hồi cung trước thì tốt hơn.” Còn có một câu hắn không dám nói ra.

… Nếu không hồi cung, trong cung cũng không biết sẽ bị lão đầu nhi già mà không kính Hầu Tuyết Trần kia khiến cho long trời lỡ đất như thế nào …

“Truyền lệnh xuống, phái mười ảnh vệ trong Ẩn lâu toàn lực truy tìm tung tích của Phượng Diệc Nhân cùng Quản Đàm. Nhân mã còn lại, cấp tốc quay về Phượng Huyền Cung!”

“Dạ”

Trong vòng một tháng trở lại Phượng Huyền Cung, dưới sự điều trị cẩn thận của Mạc Thu cùng Hầu Tuyết Trần, thương thế trên người cả ba người đều hồi phục đến tám chín phần.

Cứ thế lại qua thêm nửa tháng.

Sáng sớm. Trời lạnh.


Đứng dậy khoác áo ngủ vào, ngồi ở trước gương nhìn dung nhan người trong gương.

Nếp nhăn rất nhỏ ở khóe mắt mặc dù không hiện rõ, nhưng vẫn là làm cho người ta không thể bỏ qua sự tồn tại của nó.

Đời người như giấc mộng ngắn ngủi vài chục năm, dù cho trẻ đẹp như hoa, nhưng sớm hay muộn đều sẽ chậm rãi già đi.

Mà Phượng Ly Chi ta hà đức hà năng, cuộc đời này có người tình cảm chân thành tùy thời làm bạn tả hữu.

Vô luận đắc chí thất vọng, vô luận phú quý nghèo hèn.

Cuộc đời này không rời. Sinh đồng khâm tử đồng huyệt.

......

Phía sau giường vang nhỏ, mép giường có người nhổm dậy.

Hai chân trần dẫm lên thảm lông cừu, phát ra tiếng động rất nhỏ.

Kế tiếp sau lưng dựa vào một ***g ngực ấm áp, mùi hương *** bụt quen thuộc quanh quẩn chóp mũi.


“Ngươi lại đang miên man suy nghĩ chuyện gì?” Phượng Hiên Dã tiếp nhận lược trong tay ta thay ta chải tóc, trong thanh âm có thản nhiên ý cười.

“Không có gì.” Nhìn gương cười với hắn, nhìn đến tay hắn đang nghịch tóc của ta đột nhiên ngừng lại một chút, rồi lại tiếp tục như không có việc gì.

Ta biết hắn thấy được sợi tóc bạc ẩn giấu giữa mái tóc đen.

“Đừng lộ ra loại vẻ mặt này.” Ta đè tay hắn lại, cười trêu nói: “Chẳng lẽ ta già rồi ngươi liền ghét bỏ ta sao? Phải biết rằng, ngươi so với ta còn muốn già hơn vài tuổi.” (Ý của đại thúc là chỉ Huyền ca, chứ không phải Hiên ca đâu nhé)

“Phải phải, đợi cho ngươi già đến đi không nổi, ta cũng chỉ thích ngươi!” Hắn lắc đầu thở dài nói, trong lời nói lộ ra nhiều điểm bất đắc dĩ cùng sủng nịch.

Trong đầu đột nhiên nghĩ đến một chuyện, ta hỏi: “Sau khi hồi cung cũng chưa nhìn thấy Phó Hồi, hắn đi đâu vậy?”

“Ngươi đã quên? Hắn vi phạm mệnh lệnh của ta, tự nhiên là phải bị phạt.” Phượng Hiên Dã lành lạnh nói, động tác trên tay vẫn ôn nhu như trước.

“Ngươi … ngươi sẽ không thật sự đem hắn …” Nhớ tới ngày ấy hắn nói phải chặt chân móc mắt Phó Hồi, ta liền cảm thấy trên mặt mồ hôi lạnh ứa ra.

“Đem hắn cái gì?” Hắn liếc ta một cái, hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi thật đúng là quan tâm hắn! Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, ta lần này phái hắn đi Hương Châu chấp hành một nhiệm vụ.” Trong lời nói loáng thoáng mùi giấm chua làm cho khóe miệng của ta có chút run rẩy mất tự nhiên.

“Hương Châu? Chẳng lẽ là có liên quan đến Tả Niệm?” Nhớ tới nam tử si tình kia, trong lòng trừ bỏ thương tiếc còn có một chút bất đắc dĩ.

Từ sau ngày Quản Đàm thành thân cũng chưa gặp qua Tả Niệm, chắc là vì né tránh tình thương (vết thương tình) nên đã trở về Hương Châu.


Chính là cho dù hắn cùng Quản Đàm có không gặp lại, phần tình cảm khắc cốt ghi tâm này, nói buông là buông dễ dàng như vậy sao?

“Đúng vậy. Tả Niệm là đệ tử nhập môn của Hầu Tuyết Trần, cũng là đồ đệ hắn sủng ái nhất, mà Hầu Tuyết Trần lần này chịu rời khỏi Tuyết Chu sơn, duy nhất một điều kiện chính là muốn ta đem Tả Niệm đi gặp hắn.”

“Chẳng qua Tả Niệm trời sanh tính ngoan cố, mà cùng ta lại sẵn có hiềm khích.” Than nhỏ một hơi, hắn lại nói: “Phó Hồi đi Hương Châu đã gần hai tháng, xem ra cũng là đối với Tả Niệm thúc thủ vô sách (bó tay không có biện pháp).” Nói xong, hắn lấy ra một cây trâm cài thay ta vấn tóc.

Không khí yên lặng ấm áp ở lúc hắn nhìn thấy cây trâm ta đặt ở một góc sáng sủa hơi chút dao động.

“Cây trâm này ngươi ở đâu có được?” Hắn một tay nắm chặt vai ta, âm điệu hơi hơi tăng lên, mà trong tay hắn cầm, đúng là cây trâm ngọc lục bảo của mẫu thân Quản Đàm để lại.

“Làm sao vậy? Đây là của người khác tặng ta.” Trên vai truyền đến cảm nhận sâu sắc nói cho ta biết Phượng Hiên Dã lúc này có chút không bình thường, ta cầm ngược lại tay hắn lắc lắc một chút, “Hiên Dã, ngươi không sao chứ?”

Hắn sửng sốt, lại nhìn thoáng qua cây trâm trong tay, tựa hồ là phát hiện chính mình thất thố, biểu tình có chút xấu hổ, “Ta không sao. Cây trâm này làm ta thấy rất quen thuộc, giống như thật lâu trước kia ta cũng từng có một cây như vậy, chính là sau lại không biết làm mất ở đâu rồi …” Thanh âm càng nói càng nhỏ, giống như lâm vào trong trầm tư.

Không biết vì sao, từ góc độ của ta nhìn lại, sườn mặt tuấn tú tao nhã của hắn, thoạt nhìn lại có chút thất ý cùng mê võng.

Ta nhìn hắn, chợt thấy không khí nguyên bản mát lạnh ngưng trệ rất nhiều.

“A! Ta nhớ ra rồi!” Vì muốn đánh vỡ không khí trầm tĩnh làm cho người ta hít thở không thông này, ta đứng lên đối với hắn cười nói: “Quản Tiêu đâu? Ngươi đem Quản Tiêu nhốt ở đâu vậy? Ta còn có chuyện muốn hỏi hắn.”

“Như thế nào đột nhiên nhớ tới hắn vậy?”

Hắn lẳng lặng nhìn ta, ánh mắt có chút trống rỗng bỗng nhiên liền nhu hòa lại, khẽ cười cười, nụ cười kia cũng mang theo tự giễu.