Xa xa chân trời chiếu ra ánh sáng mờ mờ, xe ngựa dần dần ra đến phố, trước mắt tầm nhìn rộng mở trong sáng.
Đường tắt nhỏ hẹp dễ bố trí mai phục, nhưng trong vòng mấy dặm đều không phát hiện dị thường, mắt thấy đã đến đường lớn, thần kinh căng thẳng liền thoáng lơi lỏng.
Ta đánh xe ngựa, Đoạn Khâm ngồi ở phía sau ta.
Sau tai vang lên một tiếng thở thật dài như trút được gánh nặng, một bàn tay hơi lạnh xoa bàn tay nắm chặt cương ngựa của ta, lại ở trong nháy mắt tiếp xúc run rẩy một chút.
“Ly Chi, ngươi …” Mặc dù cực lực nhẫn nại khắc chế, vẫn là bị hắn phát hiện điểm khác thường của ta, “Tay ngươi như thế nào run dữ vậy? Ngươi đang lo lắng cho cung chủ?”
“Ân.” Nắm chặt tay hắn miễn cưỡng hướng hắn cười cười, trên mặt làm bộ như vô sự, nhưng vô luận như thế nào cũng không áp chế được run rẩy.
Phượng Hiên Dã lần trước cùng Phượng Diệc Nhân quyết chiến, mất đi phần lớn công lực của hắn, hiện giờ mặc dù hắn đã khôi phục công lực, nhưng phải đồng thời đối phó Phượng Diệc Nhân cùng Phù Lôi, có thể nắm chắc mấy phần?
“Ly Chi, lập tức đi đến sườn núi, đợi ở đó, chúng ta lập tức dẫn người đi cứu cung chủ.” Đoạn Khâm vừa nói xong, chợt nghe bên ngoài xe ngựa có lợi khí cuốn gió phá không mà tới.
Ngựa hét vang một tiếng, chồm lên. Tiếng mấy mũi tên nhọn “xì xì” xuyên thấu huyết nhục, lập tức là một trận nổ ầm ầm.
Ngựa trong lúc chạy trốn bị trúng tên ngã xuống đất, thùng xe bởi vì quán tính lật về phía trước, nhưng lại thẳng tắp hướng tới một tiểu đình hóng mát bên đường ném tới.
Thiên toàn địa chuyển, thân thủ đem Đoạn Khâm hộ vào trong ngực, lại bị hắn không biết lấy khí lực từ đâu ra giãy thoát. Tay phải gắt gao ôm thắt lưng của ta, tay trái đem đầu của ta gắt gao ấn vào ngực, nhưng lại làm cho ta nhất thời không thể động đậy.
Dưới xung lượng thật lớn, thùng xe cùng tiểu đình chạm vào nhau, ầm ầm hóa thành đổ nát.
Cát bụi mù mịt. Đoạn mộc toái ngói (gỗ bị gãy, ngói bị bể nát), phế tích đầy trên mặt đất.
Phủi cát bụi trên người, ta bò dậy, không bị chút thương tổn nào, nhìn thấy Đoạn Khâm bị ta đặt ở dưới thân, trên người xuất hiện vài vết thương dữ tợn, máu tươi đầm đìa.
“Đoạn Khâm!” Ta quá sợ hãi, muốn kéo hắn, hắn từ chối vài cái, lại vẫn là vô lực té trở lại trên mặt đất, mà tay phải của hắn buông thõng ở một bên, không ngờ là bị gãy!
“Đừng lo lắng, ta không sao.” Hắn hơi hơi ho khan vài tiếng, bên miệng một dòng đỏ tươi chậm rãi chảy xuống, “Cánh tay này bị gãy thì thôi, dù sao cũng đã muốn phế đi.”
“Đừng nói nữa, ta trước đỡ ngươi đứng lên.” Vừa muốn đi dìu hắn, đã thấy hắn nhìn thẳng tắp phía sau ta, trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh cụ.
“Ha ha ha, Đoạn Khâm, ta nói rồi, kẻ phản bội ta tuyệt đối không có kết cục tốt.” Giọng nam thô ách vang lên sau lưng, tiếp theo là tiếng bước chân nặng nề hỗn độn.
Người tới không chỉ một người.
Ngạo mạn chậm rãi xoay người lại.
Nam tử diện mạo già nua đứng giữa một đội Hắc y nhân, thần sắc âm vụ. Hắc y nhân này ánh mắt mỗi người đều trống rỗng, mặt không chút thay đổi, giống như không có ý thức.
Quản Tiêu.
“Đoạn Khâm, lúc trước ta từ trong biển lửa đem ngươi đang hấp hối cứu ra, chính là để cho ngươi phản bội ta như vậy sao?” Quản Tiêu lạnh lùng nói, sát khí lạnh thấu xương chợt lóe rồi biến mất.
Đẩy ta đang đứng che chắn phía trước hắn ra, Đoạn Khâm khó nhọc đi đến trước vài bước quỳ xuống, “Chủ tử, hậu quả của việc phản bội Đoạn Khâm ta nguyện ý lấy chết đền tội, thỉnh ngài buông tha Phượng Ly Chi.”
“Đoạn Khâm!” Thất thanh gọi hắn, hắn nhìn ta liếc mắt một cái, trong mắt rất nhiều suy nghĩ phức tạp, lại chính là chậm rãi lắc lắc đầu.
“Đoạn Khâm, ngươi tựa hồ còn chưa rõ ràng tình huống. Ta muốn giết ngươi đơn giản như dẫm chết một con kiến vậy.” Quản Tiêu cười lớn một tiếng, dùng sức dẫm mạnh một cước lên vai Đoạn Khâm đang không ngừng run rẩy.
Đoạn Khâm khụ một tiếng, phun ra một miệng đầy máu. Từng ngụm đỏ tươi ánh vào trong mắt, đâm vào lòng ta như đao chém.
“Bất quá ta cũng sẽ không buông tha Phượng Ly Chi, Phượng Ly Chi cùng Phượng Huyền Dã đều phải chết!” Lời này vừa nói ra, đám Hắc y nhân này như là nhận được mệnh lệnh, lấy tốc độ sét đánh hướng ta công tới.
Máu, từng giọt, từng giọt, ướt đẫm trường bào trắng như tuyết, lại rơi xuống thấm vào mặt đất, hóa thành một bãi than nâu.
Tay ôm bên hông tựa hồ có thể cảm giác được máu từ trong thân thể theo miệng vết thương phun trào ra, trước mắt không khỏi có một trận hoảng hốt.
Hắc y nhân ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm trong không khí, tựa hồ trở nên càng thêm hưng phấn.
Tiếng rít bên cạnh đánh úp lại, cố gắng xoay người thật nhanh, lại vẫn không thể tránh được hoàn toàn.
Lưỡi đao sắc bén cắm sâu vào thịt ba phân.
Giống như cái gì đều nghe không thấy, chỉ có thanh âm máu chảy ra khỏi thân thể bị phóng tới mức lớn nhất, ở trên lưng nở ra một đóa hoa đẹp đẽ, thêm một cánh hoa rơi xuống đất.
“Ly Chi!”
“Ly Chi!”
Một xa một gần hai tiếng gọi ầm ĩ khàn cả giọng vang lên, theo sau ngân kiếm quang hóa thành võng kiếm đem Hắc y nhân bao quanh. Ngân xà lưu chuyển, huyết quang văng khắp nơi. Bạch quang tán đi, dưới bụi đất, chỉ còn lại có một đống thi thể thối nát.
Hơi thở quen thuộc tới gần, sau khi điểm mấy chỗ đại huyệt cầm máu chung quanh vết thương của ta, lại nhanh chóng rời đi.
“Ly Chi, Ly Chi!” Thân thể bị người còn lại kéo vào trong lòng, chất lỏng ấm áp hàm sáp dừng ở trên mặt ta, cùng máu tươi chậm rãi chảy xuống.
Giống như có ai ở nơi xa xôi nào đó không ngừng kêu gọi tên của ta, mờ mịt nhìn chung quanh bốn phía, lại phân không rõ phương hướng, sau đó tầm mắt mơ hồ chậm rãi trở nên rõ ràng.
Trong tầm nhìn, Đoạn Khâm ôm ta, trên mặt nước mắt chậm rãi chảy xuống.
Lại là một âm thanh ầm ĩ.
Cách đó không xa, Phượng Hiên Dã đứng ở trước mặt Quản Tiêu, ngân kiếm trong tay xuyên thấu qua ngực Quản Tiêu, nhiều giọt đỏ tươi theo mũi kiếm nhỏ xuống.
Khóe miệng vẫn như cũ duy trì nụ cười ngoan độc, Quản Tiêu cúi đầu nhìn chuôi kiếm đã ngập sâu tới ngực hắn, tựa hồ vẫn rất là khó tin.
“Ngươi, đáng chết!” Hàn khí lãnh liệt không thể ngăn chặn phát ra từ toàn thân Phượng Hiên Dã.
“Hiên Dã, đừng … đừng giết hắn.” Ta thở hào hển nói, khóe miệng chảy ra chất lỏng đỏ tươi bị Đoạn Khâm nhất nhất lau đi, “Đừng giết hắn, ta còn có chuyện … có chuyện muốn hỏi hắn.”
Lấy tay rút kiếm ra, Quản Tiêu suy sụp ngã xuống đất, trên mặt đất run rẩy vài cái liền ngất đi.
Thân thể bị Phượng Hiên Dã ngồi xuống ôm lấy, ánh mắt đảo qua đôi mắt hàm chứa nồng đậm thương xót của hắn rơi xuống trên vai hắn. Phía trên bạch y, rõ ràng dấu năm ngón tay, sâu đến có thể thấy được xương.
“Hắc, thật trùng hợp!” Ta nhếch miệng cười, cố gắng muốn làm cho không khí bớt căng thẳng một chút, “Ngươi xem, ba người chúng ta, a, đều bị thương!”