edit:Lựu Đạn
Mật Nhi tỉnh lại đã là lúc chiều tàn, trong viện thoang thoảng mùi hoa chen chúc từng đợt tiến vào màn trướng, người trên giường, từng sợi tóc thậm chí từng kẽ răng môi của họ cũng nhàn nhạt hương hoa.
“Vừa rồi nàng gọi ta là gì?” Lệ Nhuận Du nhớ đến giấc mộng hoang đường kia, mà trong hiện thực nàng cũng gọi hắn một tiếng ca ca, nghe như vậy hắn liền hận không thể moi tim ra dâng cho nàng.
“Tướng công”Mắt hạnh mỹ nhân đầy ấp tình cảm, giống như ngôi sao trong nước, không ngừng cho hắnấm áp “Chàng chính là tướng công của thiếp á.”
Lệ Nhuận Du nâng gương mặt như bạch ngọc của nàng lên rồi dịu dàng hôn xuống, giọng nói đầy nỉ non từ môi hắn “Tiểu yêu tinh, ta nên bắt nàng phải làm như thế nào đây?”
Nghe được lời này, Mật Nhi chớp chớp đôi mắt to, tò mò nhìn hắn, Lệ Nhuận Du cũng buông đôi môi nàng ra, đưa tay lên đôi môi dính đầy nước bọt trong suốt của nàng, vuốt ve rồi cắm ngón tay vào miệng nàng, làm cho nàng ngậm lấy thật tốt, ư ư a a rên rỉ nho nhỏ, mở to đôi mắt hạnh xinh đẹp như nước, lộ vẻ bất mãn muốn mà không cho.
“Còn không chịu nhận mình là tiểu yêu tinh nữa” Lệ Nhuận Du đỡ nàng ngồi ngang eo mình, đưa tay mở rộng hai chân nàng, rồi đi vào sờ soạng nơi sâu kín, cuối cùng thì đưa cả bàn tay dính đầy mật ngọt nhớt nhát đến cho nàng nhìn “Nhìn đi, lại muốn nữa rồi, tiểu Mật Nhi kiếp trước chẳng lẽ là một nàng mèo lẵng lơ?”
“nói bậy” Mật Nhi nằm sấp xuống vướn tới lấp kín miệng hắn “Thiếp rõ ràng là cái hồ ly mà.”
Lệ Nhuận Du mạng mẽ bóp chặt eo nàng, lại vuốt ve mông nàng, như cười như không nói “thật sự là hồ ly sao, vậy đuôi nàng đâu?” Cũng không đợi nàng đáp lời, hắn đã đưa tay chen vào mông nàng sờ soạng cúc hoa.
Mật Nhi dựa vào hắn rì rầm vài tiếng, tất cả đều mang theo mị hoặc, vặn vẹo thân mình né tránh sựvuốt ve của hắn “Đừng có chạm vào, đừng chạm….”
Lệ Nhuận Du rũ mắt cười cười nhìn nàng, đôi tay lại hung hăng nắm chặt eo nàng, không để cho nàng chạy thoát “Vậy nàng nói đi, đuôi hồ ly của nàng dấu ở chỗ nào, tướng công không ngừng muốn cắm vào huyệt thịt non nớt của nàng, làm hư cúc hoa yếu ớt của nàng, còn muốn chơi đùa cái đuôi của nàng, có nói hay không hử?”
hắn dựa vào nàng, nói những lời âu yếm dâm tà lộ liễu, Mật Nhi nghe thấy liền đỏ bừng mặt, đôi mắt đầy xấu hổ rũ xuống không thèm nhìn hắn, thân mình lại hư hỏng vặn vẹo trong lòng hắn.
Cuối cùng hai người dồn về một nơi, chỉ nghe một tiếng động đầu xấu hổ của cự long đi vào mật động, khi nông khi sâu mà quấy phá nơi đó.
Lệ Nhuận Du còn mang chân của mỹ nhân gác lên đầu vai mình, đưa tay vuốt ve nơi tiếp xúc thâm mật ngập trong nước xuân róc rách, hắn lấy tay dính đầy nước nơi ấy đưa lên miệng nàng, Mật Nhi sao còn nhớ được trước đó hắn đã hỏi cái gì, bị hắn làm cho mất hồn, ừ ừ a a dâng đãng kêu rên lại khóc thút thút cầu xin hắn. cuối cùng vẫn bị nam nhân kia thay đổi tư thế chậm rãi cắm vào từ phía sau, nước xuân tràn đầy chảy lan ra bên ngoài, chảy ướt cả khăn giường bên dưới.
Cả ngày hôm nay, bọn họ cũng không bước ra khỏi cửa một bước, Trương ma ma lo lắng mà gõ cửa hỏi “Nhị giam, phu nhân, cơm chiều đã xong, có muốn dùng ngay lúc này không a?”
“không cần, cảm ơn…Trương ma ma.” Là tiếng của phu nhân, còn mang theo giọng mũi.
không chừng là cãi nhau với nhị gia rồi. phu thê ở chung một chỗ sao có thể ngày ngày hài hòa được chứ, Trương ma ma âm thầm lo lắng cho phu nhân, nhịn không được lại lén từ khe hở ở cửa nhìn vào bên trong, thấy nhị gia chính là nằm trên ghế dài, còn phu nhân lại nằm ngủ trên đầu gối hắn, trênngười chỉ có mỗi một lại trùm thêm áo choàng mỏng manh, có lẽ là cảm mạo rồi, khó trách giọng nói lại trở nên khàn khàn như vậy.
Trương ma ma lại lo lắng hỏi thêm một câu “Phu nhân, người có muốn nô tỳ nấu cho người chén thuốc không?”
“không, không cần đâu.” Phu nhân hình như là còn đang ngủ, bị bà hỏi như vậy liền bị đánh thức, giật giật bả vai, mặt lại nhìn về phía nhị gia, Trương ma ma nhìn không được rõ rangfm cũng không dám quấy rầy, liền âm thầm rời đi.
Nếu mà Trương ma ma nhìn kỹ thêm chút nữa sẽ nhận ra được bên dưới áo choàng của phu nhân hoàn toàn trống trơn, ngay cả yếm cũng không mặc, hai nụ hoa đều bị hút đến sưng đỏ, xương quai xanh, bụng nhỏ bằng phẳng, thậm chí ngay cả rốn cũng thấm ướt nước bọt của nam nhân, trong miệng ngậm chặt cự long to lớn của hắn trước sau cũng không nhả.
thật ra là Lệ Nhuận Du trên giường cho nam ngậm hai lần rồi sau đó muốn ôm nàng trên ghế. Hai chân hắn đã ba năm chưa hề cử động,khi mới xuống giường động tác còn có chút chậm chạp, hắn ôm Mật Nhi đang trơn nhẵn nhụi, lại nhân lúc nàng đang ngậm chặt cự long thì nhanh tay cởi yếm nhỏ của nàng, bắt đầu đùa giỡn hai quả đào nặng trĩu.
Hai chân tinh tế của Mật Nhi kẹp hai bên hông hắn nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống, Lệ Nhuận Du biết là nàng đã động tình. Miệng nàng còn ngậm giữ lấy hắn, hắn liền đưa hai ngón tay cắm vào hoa thịt non mềm, mỹ nhân liền thở dốc, nhịn không được bò lên trên đùi hắn, mà khi Trương ma ma đến đây, cho nên mới có hiểu lầm như vừa rồi.
Tốt xấu cũng không làm cho Trương ma ma nghi ngờ, bằng không Mật nhi cũng không có mặt mũi nhìn bà nữa, Lệ Nhuận Du thấy tiểu thê tử khuôn mặt đỏ hồng, giống như đã hiểu được suy nghĩ của nàng, bèn cố ý bơi móc mạnh mẽ trong hoa huyệt ẩm ước của nàng “Tướng công không ngừng muốn trêngiường yêu nàng, còn muốn ở ngoài sân viện mang sữa nóng toàn bộ để cho nàng ăn, đem bụng nhỏcủa nàng làm cho trương phình, để Trương ma ma biết nàng ăn cái gì để trở nên xinh đẹp như vậy.”
“Đừng nói nữa, thật mắc cỡ mà.” Mật Nhi che đậy lỗ tai không muốn nghe, lại che mặt không chịu nhìn hắn, lệ Nhuận Du cười tươi đem tay nàng kéo xuống, nói “Mật Nhi ngoan, nàng rốt cuộc ăn gì để lớn lên xinh đẹp như vậy, ta chưa bao giờ gặp qua người nào xinh đẹp hơn nàng.” hắn cũng không cần nàng trả lời, luân phiên vuốt ve bầu ngực nặng trĩu của mỹ nhân, đem nụ hoa trên đỉnh núi véo đến đỏ sưng “Tướng công thương nàng, ừ, tướng công đau chết nàng.”
Mật Nhi bị hắn đùa bỡn đến thút thít khóc, chống ngực hắn nói “Tướng công, nếu mà sau này chàng gặp người đẹp hơn thiếp, chàng sẽ thương nàng ta sao?”
“Hả?” Lệ Nhuận Du đưa đầu lưỡi liếm láp gương mặt trơn bóng của nàng “không tin tưởng ta sao?”
Cảm giác được gương mặt ướt đẫm, khuôn mặt nhỏ của Mật Nhi lại đỏ lên, chủ động lôi kéo tay hắnđến mật động thổ lộ “Tướng công chàng đau đau nó đi.”
Lệ Nhuận Du chậm rãi cắm vào mật động non nớt của nàng, thấy hai mắt nàng đong đầy nước thật mê ly, quá đẹp, lại cúi đầu mút vành tai nàng, nói lời mơ hồ không rõ ràng “Trả lời điều ta vừa nói đi.”
“Trả lời gì ạ?” Mật Nhi bị hỏi đến lộn xộn, sao còn nhớ rõ được lời nào.
Lệ Nhuận Du ôm nàng quay về giường, cúi đầu cọ cọ vào cái trán trơn bóng của Mật Nhi, ôn nhu như nước “không nhớ cũng không sao, tướng công sẽ thương nàng, sau này cả đời cũng chỉ thương mỗi mộtnữ nhân duy nhất là nàng.”