Phụ Thân Chết Trận Đã Trở Lại

Chương 55: Bằng hữu của tiểu cô nương này đã có thêm hoàng thượng rồi!

(*) Lời của editor: có ai hóng quà 2/ khum ?
Diệu Diệu vào giờ cơm trưa đã ăn điểm tâm nhưng đến tận buổi chiều tan học vẫn nhớ mãi không quên, lúc xe ngựa dừng lại còn quên lấy túi sách, xuống xe xong bèn chạy thẳng vào trong nhà.
"Nãi nãi ——"


Lão phu nhân nghe thấy tiếng bèn ngẩng đầu, quả nhiên thấy Diệu Diệu giống như một cơn gió lao đến, Đại Hoàng phe phẩy cái đuôi đi theo phía sau.
Lão phu nhân cười nói: "Vội vàng cái gì chứ?"


Còn không đợi Diệu Diệu hít thở đều lại, bà đã nói: "Chiều nay có người mang đồ tới tặng cho cháu, là món bánh hạnh nhân cháu thích ăn nhất đấy."
Diệu Diệu lập tức bị thu hút.
"Bánh hạnh nhân?" Cô mờ mịt hỏi: "Là thái tử ca ca tặng ạ?"
"Không phải đồ từ trong cung tới."


Lão phu nhân bảo nha hoàn mang đồ vào.
Bánh hạnh nhân được cất trong một cái hộp gỗ, Diệu Diệu vừa cầm đã nhận ra tên cửa hàng.
Ngọc Vị các.
Diệu Diệu mở to mắt, không dám tin mà nhìn chằm chằm ba chữ này.
"Cái cái này......"


Lão phu nhân cười gật đầu, nghĩ rằng cô đã biết: "Không sai, chính là Trì Ngọc cho người đưa tới."
"Ngọc...... Ngọc...... Kẻ lừa đảo!"
Đầu nhỏ Diệu Diệu lập tức ngây ngốc.
Món bánh hạnh nhân này sao lại có trong tay kẻ lừa đảo chứ?!


Diệu Diệu đã lâu không nhắc đến kẻ lừa đảo, từ khi Trì Ngọc rời đi, Diệu Diệu cũng chưa từng gặp cậu, qua một thời gian dài, cô cũng dần quên đi, thỉnh thoảng có nhớ tới thì cũng chỉ nhớ tới con gà trống của mình thôi.


Cô quen Trì Ngọc là giữa hè, bây giờ đã đến mùa thu, cũng một thời gian dài rồi.
"Nghe nói cậu ta có mở một tiệm bánh điểm tâm, cái hộp bánh này là đặc biệt làm riêng tặng cháu để nhận lỗi." Lão phu nhân nói.


Diệu Diệu sờ lên nét khắc tên hộp, sau đó thật cẩn thận mở ra, cái hộp này lớn hơn trước rất nhiều, bên trong đầy ắp bánh hạnh nhân, Diệu Diệu cảm thấy có ăn cả ngày cũng không hết.
Diệu Diệu không dám tin, nói: "Bánh hạnh nhân ngon như vậy là kẻ lừa đảo làm ạ?"


"Chuyện của Trì gia, ta cũng không thể biết rõ được." Lão phu nhân cười nói: "Cháu nếu muốn biết, hay là đi gặp cậu ta xem?"
Diệu Diệu ngẫm lại thấy cũng đúng, cô đứng ngồi không yên, thấy trời vẫn còn sớm bèn vẫy tay chào nãi nãi chạy đi ra ngoài. Đại Hoàng gâu gâu mấy tiếng, cũng đi theo sau.


Ngọc Vị các nằm ở trung tâm, lúc này trên đường có người đến người đi, nhưng cửa hàng thì đã đóng cửa. Diệu Diệu dạo qua một vòng, mới nhớ tới lời mà Lục Việt nói.


Cửa hàng này có giờ mở cửa rất khác thường, tận giữa trưa mới mở cửa, mỗi ngày chỉ bán một số lượng nhất định, lúc này cửa hàng đã sớm đóng cửa. Có mấy người cũng mới tới giống Diệu Diệu, thấy đóng cửa bèn mất hứng bỏ về.


Diệu Diệu trèo lên xe ngựa, đang muốn rời đi để tới Trì gia tìm người thì bỗng thấy cửa sổ lầu hai của Ngọc Vị các mở ra: "A, nhóc con!"


Diệu Diệu vén màn xe, ngẩng đầu hướng lên trên, quả nhiên thấy Trì Ngọc đang tựa vào cửa sổ, cậu mặc bộ y phục màu tím, trong tay còn cầm quạt ngọc, tuấn tiếu phong lưu, từ trên cao nhìn xuống. Hai mắt Diệu Diệu sáng ngời, lập tức gọi: "Kẻ lừa đảo!"
Trì Ngọc: "......"


"Muội, cái con nhóc này, không còn từ ngữ nào hay nữa à?" Trì Ngọc tức giận nói: "Nhóc con, lên đây."
Kẽo kẹt một tiếng, cửa lớn của Ngọc Vị các mở ra.


Diệu Diệu bĩu môi, vui vẻ dắt Đại Hoàng chạy lên lầu hai, trên bàn đã được chuẩn bị sẵn nước trà và điểm tâm, Trì Ngọc nhìn thấy còn cố ý làm ra tư thế mời.


Diệu Diệu ngồi xuống, Đại Hoàng liền nằm sấp bên chân. Một người một chó tròn xoe đôi mắt tò mò nhìn Trì Ngọc, trước kia cô chỉ nhìn thấy Trì Ngọc trong bộ dạng chật vật, dù là ở quân doanh huấn luyện hay là bị đuổi ra khỏi nhà rồi té xỉu ở cửa Nguyên phủ, chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ như hiện tại này, từ ngoại hình đến tư thế đều thể hiện rõ sự thanh tao cao quý, đây mới chính là thiếu niên lang mà các thiếu nữ mơ mộng trong kinh thành.


"Muội nhận được bánh hạnh nhân chưa?"
Diệu Diệu gật đầu.
"Ăn chưa?"
Gật đầu.
Trì Ngọc gõ gõ quạt xuống bàn: "Ăn cũng ăn, lấy cũng lấy rồi mà vẫn còn gọi ta là kẻ lừa đảo?"


Cậu còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Diệu Diệu, tiểu cô nương lúc nào cũng một câu đại ca ca, gọi như vậy thân thiết hơn.
Diệu Diệu nghĩ nghĩ, sửa lời: "Đại kẻ lừa đảo ca ca."
Trì Ngọc: "......"


Cậu khẽ hừ nhẹ một tiếng, cũng không nói thêm gì, ngược lại đẩy đĩa điểm tâm qua, đắc ý nói: "Muội thấy điểm tâm này thế nào, có phải đặc biệt rất rất ngon không?"
"Tiệm bánh điểm tâm này là huynh mở sao?"
"Không sai."


"Nhưng huynh không phải muốn làm phế vật ư?" Diệu Diệu khó hiểu: "Hay là mẫu thân và phụ thân đã thay đổi được ý nghĩ của huynh?"
"Đương nhiên không phải."


Trì Ngọc tự đắc nói: "Ta vẫn luôn muốn làm phế vật, mục đích không thay đổi, hiện tại không chỉ có mẫu thân mà ngay cả phụ thân cũng đồng ý."
"Thật sao?"


"Đó là đương nhiên, muội nhìn xem tiệm bánh này là do ta tự mở." Trì Ngọc thao thao bất tuyệt: "Muội chắc cũng đã biết tiệm bánh này của ta hoạt động không giống với các nơi khác, mỗi ngày đến giờ ngọ mới mở cửa, chỉ bán một số lượng nhất định, bán xong rồi thì không còn nữa"


Diệu Diệu nói: "Là rất kỳ quái."


"Kỳ quái thì kỳ quái, nhưng làm như vậy thì ta vừa không phải sớm, muốn ngủ đến khi nào thì ngủ, cũng không cần lo lắng là không có tiền bạc, có gian cửa hàng này, phụ thân sẽ không bắt đi quân doanh, ông ấy tuy rằng có chút không hài lòng, nhưng ta cũng có việc để làm, không phải là đi chơi bời lêu lổng. Muội nói xem, có phải là một hòn đá trúng mấy con chim, thập toàn thập mỹ?"


Cậu kiêu ngạo mà hất cằm: "Lúc trước muội không phải hỏi ta, làm phế vật thì có chỗ nào tốt sao. Bây giờ thì nhìn đi, làm phế vật rất sướng đấy thôi."
Diệu Diệu nghe xong càng mơ màng hồ đồ.


Nhưng cô cũng có hiểu ra một chút, thì ra đây là cách làm phế vật. Trì Ngọc mở tiệm bánh này là vì muốn được làm phế vật.
Diệu Diệu tò mò hỏi: "Nhưng mà sao huynh có thể làm ra điểm tâm ngon như vậy?"


"Là công thức lưu truyền từ nhà mẫu thân của ta." Trì Ngọc dừng một chút, bổ sung thêm: "Là mẫu thân đã sinh ra ta."
Diệu Diệu khó hiểu nhìn cậu.
Trì Ngọc lại nghĩ nghĩ, nói: "Mẫu thân sinh ta ra chưa được bao lâu thì qua đời."


Diệu Diệu bừng tỉnh đại ngộ, sau đó không khỏi suy nghĩ. Cô sống ở thôn Tiểu Khê thấy kế mẫu phần lớn đều không tốt, bị đánh mắng là chuyện thường.


Trì Ngọc nhận ra cô đang nghĩ gì bèn giải thích: "Mẫu thân bây giờ rất tốt với ta, quan hệ với huynh trưởng và đệ đệ cũng khá thân thiết, muội xem, ngay cả việc ta muốn làm phế vật, bọn họ cũng không có phản đối kịch liệt, lúc trước phụ thân muốn ép ta đọc sách, vào quân doanh, bọn họ còn trộm đưa bạc cho ta. Tiệm bánh này của ta mở được, một phần là do ca ca cho vốn đấy."


Diệu Diệu gật gật đầu dù chưa hiểu lắm.
Cô không rõ ràng một số quan niệm đích thứ, Trì Ngọc nói tốt thì đó chính là tốt.
Diệu Diệu lại hỏi: "Mở cửa hàng chính là làm phế vật?"


"Đương nhiên không phải, trên đời này có nhiều người mở cửa hàng như vậy được mấy ai có thể thảnh thơi như ta? Là cuộc sống thoải mái, không có phiền não, tùy tâm sở dục, còn có tiền bạc mới gọi là phế vật."
Diệu Diệu truy vấn: "Thế nếu cửa hàng lỗ vốn thì sao?"


Trì Ngọc kiêu ngạo nói: "Ta có tiền!"
"Nhưng cửa hàng lỗ vốn thì làm sao mà huynh kiếm ra tiền được, phụ thân lại không cho tiền, đến lúc đó không phải lại nghe lời phụ thân nói sao?"
Trì Ngọc thẹn quá thành giận: "Tiệm bánh này ta vừa mới mở, làm sao muội biết sẽ không kinh doanh tiếp được?"


Diệu Diệu xoay ngón tay, nghi hoặc hỏi: "Nhưng không phải huynh thích làm phế vật sao?"
Diệu Diệu: "Làm cái gì cũng đều không được mới bị gọi là phế vật chứ?"
Làm gì cũng không được, đương nhiên mở cửa hàng cũng không được!
Trì Ngọc cứng họng, không còn lời gì để nói.


Cái miệng đóng mở liên tục, cuối cùng đẩy đĩa bánh lên, tức giận nói: "Ăn của muội đi!"
Diệu Diệu a một tiếng, ánh mắt nhìn đĩa bánh trước mặt, mỗi một miếng thoạt nhìn đều vô cùng tinh xảo mỹ vị, cô sờ sờ cái bụng nhỏ, vươn tay lấy một miếng


Như nghĩ đến cái gì đó, lại nói: "Đại kẻ lừa đảo ca ca......"
Trì Ngọc khụ một tiếng, chặn họng cô lại, chỉ quạt về đĩa bánh: "Muội đã ăn của ta rồi, chẳng lẽ không thể khách khí một chút sao?"


Diệu Diệu rũ mắt xuống, nhỏ giọng lẩm nhẩm: "Muội cũng có tên mà, muội là Diệu Diệu, huynh cũng đâu có gọi tên của muội."
"..."
Trì Ngọc lại cứng họng.


Cậu nghĩ nghĩ, hình như từ lần đầu tiên gặp mặt chính mình còn chưa gọi tên tiểu cô nương bao giờ, như thế xem ra bị kêu là kẻ lừa đảo cũng xứng đáng.


Trì Ngọc chột dạ ho một tiếng, cường trang trấn định nói: "Như vậy, về sau ta mỗi ngày đưa điểm tâm cho muội, cho mọi người trong học viện thấy muội là người vô cùng đặc biệt mới có thể ngày nào cũng được tặng điểm tâm. Từ giờ xoá mấy cái chữ "Kẻ lừa đảo" đi, thế nào?"


Diệu Diệu nghĩ: Cô cũng không phải Lục ca ca, không thích làm quá mọi thứ.
Nhưng giương mắt nhìn Trì Ngọc, hình như đang rất chờ mong, Diệu Diệu nghĩ xong bèn gật đầu đồng ý. Ai lại chê món bánh hạnh nhân chứ?


Thấy cô gật đầu một cái, Trì Ngọc vui sướng, khóe môi nhếch lên cao, không khỏi tự đắc nói: "Về sau ở trong học viện bị ai bắt nạt thì cứ tới tìm ta, cái khác không nói nhưng đánh một đứa nhóc con thì ta dư sức..."
"Làm thế chính là không biết xấu hổ a!" Diệu Diệu khϊế͙p͙ sợ.


Trì Ngọc khó xử nói: "Đánh người lớn, ta cũng không đánh lại được. Hơn nữa, không phải còn có Nguyên tướng quân sao?"


"Ai." Nói đến chỗ này, Diệu Diệu liền ưu sầu thở dài một hơi: "Muội gần đây mới phát hiện, phụ thân tuy lợi hại nhưng mà có lần muội bị bắt nạt, phụ thân lại không thể báo thù giúp muội."
Trì Ngọc kinh ngạc: "Kinh thành còn có người mà ngay cả Nguyên tướng quân cũng không đối phó được sao?"


"Đương nhiên là có!" Diệu Diệu sờ sờ lên hai búi tóc, lòng đầy căm phẫn nói: "Chính là hoàng thượng a!"
Trì Ngọc: "..."


"Hoàng thượng đáng ghét cực kỳ! Ông ấy cứ vò đầu muội, còn cố ý trêu cợt, mỗi lần tiến cung tìm thái tử ca ca thì lần nào cũng gặp ông ấy, kiểu gì lần đấy cũng bị ức hϊế͙p͙." Diệu Diệu nắm chặt tay, tức giận nói: "Chờ muội lớn thêm chút nữa, nhất định sẽ cho hoàng thượng thấy muội không hề dễ bắt nạt!"


Trì Ngọc: "..."
Chí hướng này rất vĩ đại, đừng nói là phế vật như cậu, đến cả Nguyên tướng quân cũng không dám!
Cậu vốn dĩ còn cảm thấy bản thân mở tiệm bánh này hao hết tâm sức, vậy mà một thời gian không gặp, bằng hữu của tiểu cô nương này đã có thêm hoàng thượng rồi!


Rõ ràng khi nói về chí hướng làm phế vật thì rất hay nhưng giờ ngẫm lại, Trì Ngọc bắt đầu cảm thấy chính mình có phải quá mức vô dụng không.