Hoàng đế biết Nguyên Định Dã yêu thương nữ nhi, thậm chí còn vì nữ nhi mà tiến cung nói về Ôn Ninh công chúa, từ đó bà mối trong kinh thành không ai dám đến Nguyên phủ nữa. Trong cung cũng có công chúa xấp xỉ tuổi Diệu Diệu, hoàng đế mới đầu còn cảm thấy là thần tử làm quá, bây giờ tận mắt nhìn thấy mới biết hoá ra đứa nhỏ này lại đáng yêu như vậy.
Hoàng đế lại nổi hứng thú lên, thậm chí còn muốn chơi cùng với bọn trẻ.
Chỉ là ai nấy cũng đều nơm nớp lo sợ, ngay cả Tuyên Trác cũng không dám quá thoải mái, chỉ có Diệu Diệu là không cảm thấy gì.
Trước kia không ai muốn chơi với cô, chỉ có Đại Hoàng để ngồi nói chuyện. Lúc này thấy hoàng đế không hung dữ như mình nghĩ, lại còn là phụ thân của tiểu ca ca, cô chơi thân với Tuyên Trác, yêu ai yêu cả đường đi, hơn nữa hoàng đế cũng muốn thân với cô, vì vậy rất nhanh bèn thêm hoàng đế vào danh sách "Bằng hữu".
Hoàng đế nói muốn chơi, hai mắt cô xoay vòng, nói: "Vậy vừa rồi cháu bắt được ngài rồi, bây giờ đến lượt ngài tới bắt chúng cháu!"
Tuyên Trác lập tức nói: "Vừa rồi phụ hoàng ta còn chưa tham gia, hay là để ta đi."
"Không sao." Hoàng đế khoát tay, nói: "Cứ để trẫm."
Diệu Diệu ngẩng đầu, cầm mảnh vải lụa khi nãy tự mình đi bịt mắt hoàng đế lại, còn thắt hình con bướm rất to phía sau nữa.
Hoàng đế cố ý nói: "Trẫm không bắt người khác, chỉ bắt một mình cháu."
Câu này quả nhiên khiêu khích được chiến ý trong Diệu Diệu, càng tăng thêm sự kịch tính cho trò chơi.
Diệu Diệu lớn tiếng nói: "Cháu rất lợi hại! Ngài còn lâu mới bắt được!"
Tuyên Trác nhìn qua nhìn lại cũng không biết nên giúp ai, dần lâm vào thế khó xử.
Rất nhanh, trò chơi bắt đầu.
Lục Việt và Đường Nguyệt Xu đều nơm nớp lo sợ, không dám chạy quá xa nhưng lại sợ bị hoàng đế bắt, rối rắm không thôi, ngay cả bước chân cũng gian nan.
Hoàng đế rất nhanh đã bắt được bọn họ, ông nhu hòa hỏi một tiếng: "Diệu Diệu đâu rồi?"
Mọi người hiểu ý hoàng đế bèn đồng loạt dừng lại, nhìn về phía Diệu Diệu. Người bị bịt mắt đi lại rất khó, cho nên chỉ chơi trong phạm vi nhỏ đến chỗ cây đại thụ.
Diệu Diệu ôm đầu: "Cháu không nói."
Hoàng đế lập tức nhận ra, đi thẳng đến chỗ cây đại thụ.
Diệu Diệu nhất thời trợn tròn mắt.
Cô biết mọi người có thể phân biệt được âm thanh nhưng không ngờ lại có thể nhận ra được rõ ràng vị trí đến như vậy, thấy hoàng đế đang bước đến, cả người bỗng đứng im tại chỗ, không đi nổi bước nào.
Đi được vài bước, hoàng đế đã đến trước mặt.
Hoàng đế cố ý hỏi: "Diệu Diệu ở đâu a?"
Mọi người lại đồng loạt nhìn về phía Diệu Diệu.
Diệu Diệu ngồi xổm dưới gốc cây, cố gắng thu mình lại tròn như cục bông, cả người còn chưa đến đầu gối hoàng đế, thân hình ông cao lớn, đối lập như người khổng lồ và tí hon.
Tuyên Trác có chút không đành lòng, vừa định muốn đi qua che cho Diệu Diệu, chỉ thấy tiểu cô nương bỗng nhiên đứng dậy, xoay người tránh tay của hoàng đế, tay chân nhanh thoăn thoắt bám lấy thân cây.
Mọi người ngẩng đầu chỉ thấy tiểu cô nương bám lấy thân cây, nhanh nhạy trèo lên trên, cố ý giấu cơ thể nhỏ bé của mình vào trong tán lá, đắc ý nhìn xuống phía dưới, nói: "Không nói cho ngài!"
"..."
Hoàng đế dở khóc dở cười tháo mảnh vải xuống.
"Cháu sao lại trèo hẳn lên đó chứ?" Hoàng đế nói: "Trẫm đang bịt mắt, chẳng lẽ còn muốn lên cây bắt cháu sao?"
"Ngài tháo khăn xuống tức là đã chịu thua." Diệu Diệu vui sướng đi xuống, nói: "Lần tới vẫn là ngài phải đi bắt."
"Cháu trốn lên tận đây, không tính."
"Lúc trước cũng không nói là không thể trèo cây." Diệu Diệu đắc ý cười sung sướng.
Tầm mắt hoàng đế cũng bị hấp dẫn.
Búi tóc của hài đồng trông vô cùng đáng yêu, mái tóc mềm mại được búi lên ở hai bên, lão phu nhân hôm nay còn cài thêm trâm ngọc hình bông hoa, càng nhìn càng xinh đẹp.
Hoàng đế thấy cây trâm lung lay như muốn rơi, bèn vươn tay ra định chỉnh lại.
Tóc Diệu Diệu vốn rất thô và sơ nhưng sau khi về Nguyên gia, được chăm sóc kĩ càng, hơn nữa mỗi ngày đều uống sữa dê, cho nên bây giờ mới có mái tóc đen bóng mềm mại.
Hoàng đế xoa xoa đầu cô, càng xoa càng thích.
Lúc ông thu tay thì chợt nghe "Cạch--" một tiếng, hình như có cái gì đó bị gãy.
Ngay sau đó, có một viên ngọc rơi từ trên đầu Diệu Diệu xuống.
Hoàng đế: "..."
Diệu Diệu: "..."
Diệu Diệu cúi đầu nhìn xuống, nhất thời: "Oa -- "
...
Diệu Diệu được phụ thân ôm xuất cung.
Cô đứng ở cửa cung nói tạm biệt với mọi người sau đó chui vào trong xe ngựa. Vừa ngồi chắc thì lập tức dựa vào lòng Nguyên Định Dã.
"Hoàng thượng đúng là đồ xấu xa." Diệu Diệu sờ sờ lên trâm cài của mình, may mà lúc nãy có tỷ tỷ xinh đẹp trong cung sửa lại cho, căm giận nói: "Lục ca ca cũng quá ngây thơ!"
Xe ngựa còn chưa đi xa, thị vệ của hoàng thành vẫn có thể nghe thấy được, Nguyên Định Dã vỗ vỗ hai má phúng phính của nữ nhi, thấp giọng nói: "Không được nói hoàng thượng như vậy."
Diệu Diệu hừ hừ một tiếng, cảm thấy không cam tâm.
Cô lại sờ lên búi tóc, khuôn mặt tuy còn nhăn nhưng cái miệng nhỏ đang mỉm cười, hiển nhiên là cực kỳ hài lòng.
Nhưng vẫn còn giận chuyện ban nãy.
Cô cũng là tiểu cô nương yêu cái đẹp mà. Mỗi ngày khi rời giường, điều làm đầu tiên chính là chọn lựa y phục và trang sức trong tủ đồ, sau đó sẽ búi tóc lên gọn gàng để dù người khác có sờ vào cũng chỉ được chạm qua. Làm gì có ai như hoàng thượng, tự nhiên làm hai bên búi tóc rối tung hết lên.
Tiểu cô nương xinh đẹp bỗng biến thành tiểu cô nương lộn xộn làm Diệu Diệu rất tức giận. Nếu hoàng thượng không bảo cung nữ giúp cô chải lại đầu thì còn lâu Diệu Diệu mới đồng ý tha thứ!
Diệu Diệu vốn cho rằng hoàng đế là người uy nghiêm, vậy mà sau khi hoàng thượng giả làm phụ thân rồi còn làm rối tóc cô, hoá ra chẳng giống trong tưởng tượng tí nào.
Nguyên Định Dã buồn cười nói: "Còn không phải là do con đột nhiên trèo lên cây sao? Con nghĩ xem, trèo lên đó rồi thì hoàng thượng bắt thế nào được?"
Diệu Diệu cọ cọ trong lòng phụ thân, cái miệng vẫn phụng phịu phát ra tiếng hừ hừ.
"Hoàng thượng không phải đã đồng ý với con rồi sao? Cho phép con lúc nào cũng có thể vào cung chơi với thái tử điện hạ, vừa rồi còn rất vui đấy thôi." Nguyên Định Dã lau lau khoé mắt cô, khi nãy tiểu cô nương khóc đến kinh thiên động địa, làm hoàng thượng cũng lo lắng theo.
Diệu Diệu nháy nháy mắt, hơi cúi đầu, thu lại ngữ khí hùng hổ khi nãy. Cô dựa vào người phụ thân, hai tay đặt lên bụng nhỏ, nói: "Diệu Diệu, Diệu Diệu chỉ vui có một chút xíu..."
Khóe môi cong cong, má lúm đồng tiền hiện lên đầy ngọt ngào, vừa nhìn đã biết là đang rất vui.
Diệu Diệu đếm trên đầu ngón tay: "Trường học được nghỉ, con mỗi ngày được chơi với thái tử ca ca. Nhưng như thế cũng không được, Lục ca ca cùng Xu Xu tỷ tỷ hôm nay hình như bị sợ hãi rồi, có lẽ sẽ không muốn tiến cung nữa đâu, hôm nay chơi với thái tử ca ca, ngày mai chơi với bọn họ, đến khi nào đi học trở lại thì ban ngày chơi với mọi người còn buổi tối chơi với thái tử ca ca... Ai nha!"
"Làm sao vậy ?"
Diệu Diệu buồn rầu nói: "Làm vậy thì con không chơi với phụ thân được."
Nguyên Định Dã mỉm cười, xoa xoa mặt nữ nhi, lại nhìn cô xoè ngón tay ra đếm tiếp.
...
Tuyên Trác không phải lúc nào cũng được rảnh rỗi, học viện nghỉ nhưng cậu không được nghỉ, các thái phó vẫn đến dạy học như thường. Diệu Diệu chỉ có thể hỏi trước cậu ở trong mộng, nếu có rảnh thì hôm sau mới tiến cung. Về phần thời gian còn lại, ban ngày sẽ đi chơi với các bạn, buổi tối chơi với phụ thân.
Mười ngày nghỉ trong nháy mắt đã trôi qua, học viện rất nhanh khai giảng trở lại.
Diệu Diệu lưu luyến chào tạm biệt tiểu ca ca trong cung, thay đồng phục, cầm túi sách, vui vẻ đi học.
Tuyên Trác chơi với cô rất nhiều, hơn nữa còn được gặp nhau trong mộng, trong lòng cũng đã thỏa mãn.
Nhưng thật ra là hoàng đế có chút lưu luyến không rời, thỉnh thoảng lại cố ý đi dạo ở hậu cung, mấy tiểu công chúa được thân thiết với phụ hoàng không ít.
Mười ngày không gặp, thời tiết thì vẫn khô nóng như cũ, chỉ là bây giờ gặp nhau ai nấy đều xôn xao kể chuyện đi chơi của mình cho dù cái nóng bức cũng không ngăn được.
Ai cũng đều kể lại vô cùng thú vị, trong đó phải nói tới chính là Lục Việt.
Lục Việt được mọi người vây quanh bèn ưỡn ngực: "Ta được nhìn thấy hoàng thượng!"
"Oa!"
"Thật ư?"
"Lục Việt, ngươi không nói dối đấy chứ?"
Lục Việt kiêu ngạo nói: "Đương nhiên không phải nói dối rồi, ta còn cùng hoàng thượng chơi trò chơi cơ!"
"Oa!"
Toàn bộ mọi người trong học viện đều trầm trồ kinh ngạc, dù là đi chơi mạo hiểm kí?Ꮒ ŧᏂí?Ꮒ hay đến những vùng đất lạ thì đều không thể bằng chơi với hoàng thượng được!
Cái này còn tuyệt hơn cả được gặp thái tử điện hạ, được chơi cùng thái tử điện hạ trước đó nữa!
Lục Việt thu hút hết mọi nổi bật trong học viện, đi đâu là cũng lôi câu "Chơi cùng hoàng thượng" ra. Những lời này qua miệng Lục Việt còn được thêm mắm thêm muối, cảm giác như cậu rất được hoàng thượng sủng ái!
Lục Việt lúc này mới tìm đến Diệu Diệu cùng Đường Nguyệt Xu.
"Trong kinh thành mới mở một tiệm bánh điểm tâm, nghe nói là rất rất ngon, phụ thân vừa cho ta tiền tiêu vặt, ta dẫn hai người đi ăn!"
Đường Nguyệt Xu ôn nhu nói: "Ta còn tưởng ngươi muốn kể tiếp chuyện hoàng thượng."
Lục Việt là người như thế nào, người khác không rõ nhưng các nàng còn không biết sao? Lục Việt gãi gãi đầu, ngại ngùng nói: "Thấy bảo điểm tâm này rất khó mua, mỗi ngày chỉ làm ra một số lượng nhất định, hơn nữa không phải lúc nào cũng bán, phải tới tận giữa trưa mới mở. Ta có quen Trương Thanh, cậu ta với ông chủ của thực lâu kia thân nhau nên ta đã sớm bảo cậu ta nhớ mua món bánh hạnh nhân!"
Cậu nói với Diệu Diệu: "Diệu Diệu muội muội, muội không phải thích nhất bánh hạnh nhân sao? Nghe nói bánh hạnh nhân ở đó là ngon nhất, vừa mở cái là bán hết luôn."
Hai mắt Diệu Diệu quả nhiên sáng rực lên.
Nghe xong Đường Nguyệt Xu đương nhiên cũng đồng ý.
Giữa giờ nghỉ trưa, ba người bèn ra đình hóng mát chờ hạ nhân đem bánh hạnh nhân tới.
Diệu Diệu lập tức cắn một miếng, quả nhiên bánh này ngon hơn mấy cái mình hay ăn rất nhiều, mùi thơm thoang thoảng không bị quá nồng, hương vị thì ngọt vừa phải không bị ngấy, Diệu Diệu một hơi ăn hết mấy cái, hận không thể mỗi ngày đều được ăn!
Ăn xong nhưng có vẻ như ai cũng chưa thoả mãn vỗ vỗ cái bụng nhỏ.
Diệu Diệu hỏi: "Tiệm bánh này tên là gì vậy? Muội muốn bảo phụ thân mua!"
Lục Việt cố gắng nhớ lại: "Cái gì mà... Ngọc... Ngọc cái gì?"
Diệu Diệu tò mò cầm lấy hộp để bánh.
Bánh hạnh nhân được để trong một cái hộp gỗ, phía trên có khắc tên cửa hàng, trâm hoa chữ nhỏ, tên là: Ngọc Vị các.