Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 3: Động phòng 2

Cầu Mộ Quân ngừng tay nhưng Đoàn Chính Trung vẫn không nhúc nhích. Nói cách khác hắn còn chờ nàng cởi quần áo hắn, nói cách khác...... Nàng phải cởi cả quần hắn?
Cầu Mộ Quân ngẩng đầu, phát hiện hắn đang nhìn nàng. Nàng cúi đầu, ngồi xổm xuống.


Tay run run tiến đếnlưng quần hắn, nhưng cố gắng thế nào tay cũng không động đậy nổi.
Đoàn Chính Trung nhìn bộ dáng sợ hãi của nàng, bỗng nhiên cười ha hả, đẩy nàng ngã xuống đất. Sau đó đi thẳng đến bên giường ngồi xuống,mang theo ý cười nhìn Cầu Mộ Quân.


Nhìn ánh mắt đó của hắnnàng chỉ muốn lùi ra sau, nhưng nàngtựnói với lòng mình không có gì phải sợ, không phải sợ.
“Thất thần làm cái gì, cởi quần áo!” Đoàn Chính Trung đột nhiên quát.
Cầu Mộ Quân run lên, lùi về đằng sau.
“Sao nào? Còn muốn ta tìm người đến giúp ngươi sao?”


“Không...... Không cần.” Cầu Mộ Quân vội nói.
“Đứng lên, đến đây!” Đoàn Chính Trung nói.
Cầu Mộ Quân chậm rãi đứng lênđi đến trước mặt hắn, bắt đầu cởi quần áo.


Mặc dù nàng cúi đầu những vẫn cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của hắn. Nàng đã sớm chuẩn bị tốt vì nghe nói thái giám đối xử với nữ nhân rất đáng sợ.Nhưng nàng vẫn sợ đến phát run, còn sợ hơn khi phảiđối mặt với một nam nhân thực sự.


Nàng mới cởi giá y đỏ thẫm ra thì Đoàn Chính Trung bỗng đưa một chân lại, cười dùng bàn chân cọ vàonơi mềm mại trước ngực nàng.
“A --”
Cầu Mộ Quân kêu sợ hãi một tiếng, lùi về phía sau một bước.


Sắc mặt Đoàn Chính Trung đột biến, đá nàng một cước, sau đó từ trên giường đi xuống hung hăng nắm một bênngực mềm mạicủa nàng nói:“Gả cho ta không phải là để cho ta chơi đùa sao? Ta cho ngươi trốn! Cho ngươi trốn!” Nói xong, tay kia xéquần áo của nàng.


“A......” Cầu Mộ Quân nhịn không được khóc lớn, tránh tay hắnné tránh hắn ɖâʍ loạn.
Đoàn Chính Trung ngừng lại, một bàn tay nâng mặt của nàng lên không đành lòng nói:“A, khóc sao, tiểu nương tử của ta khóc rồi.” Sau đó hắn lại đứng lên, nhìn nàng nói:“Được rồi, lên giường ngủ đi.”


Cầu Mộ Quân lùi ra sau vài bước, đôi mắtngập nước sợ hãi nhìn hắn.
Hắn lại trừng mắt nói:“Sao nào? Không nghe lời sao? Lên giường đi!”
Cầu Mộ Quân vội vàng đứng dậy đi đến bên giường, quay đầu nhìn hắn một cáisau đó đi lên giường, lùi vào trong góc.


Đoàn Chính Trung chậm rãi đi tới, thổi tắt nến.
Theoánh sáng mờ nhạt, Cầu Mộ Quân nhìn hắn ngồi trên giường sau đó nằm xuống ngủ ở phía ngoài.
Đợi thêm một lát thấy hắn không có động tĩnhCầu Mộ Quân mới từ từ nằm xuống, cách hắn một khoảng thật xa.
Nhưng nàng không tài nào ngủ được.


Đồn đãi bên ngoài tuyệt đối không phải giả.
Nàng gả cho đại thái giám tổng quản này, quả thật là kẻ đáng sợ.
Tương laicủanàng thực mù mịt.
Một đêm thức trắng, cho nên khi Đoàn Chính Trung tỉnh lại nàng cũng lập tức đứng dậy. Sau đó khϊế͙p͙ sợgiúp hắn mặc quần áo,


Mặc xong quần áonàng đang chuẩn bị chải đầu cho hắn, Đoàn Chính Trung lại không kiên nhẫn đẩy nàng ra, gọinha hoàn sớm chờ ở ngoài cửa vào.
Nha hoàn hầu hạ hắn lau mặt, sau đó lấymột hộp phấn thơmtrên bàn, nhẹ nhàng xoa vào gáy hắn, lại đeo cho hắn một cái túi thơm.


Lúc này Cầu Mộ Quân nhớ ra đứng gần là có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người hắn, thì ra hắn dùng hương liệu.