Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 2: Động phòng

Hôn sự của nàng, dù sao cũng là trò cười cho tất cả mọi người trong kinh thành.
Bái đường giống người bình thường sau đócũng được bà mối dìuvào động phòng, ngồi ở đầu giường chờ phu quân của nàng đến vén khăn voan.


Trong phòng rấtyên tĩnh, gần như nghe được cảtiếng hô hấp nhè nhẹ của chính mình, ngẫu nhiên cũng nghe được âm thanh huyên náo từ đại sảnh bên kia truyền đến.


Vốn dĩ bà mối sẽ nói chuyện cùng tân nương tử như chúc phúc, giải sầu...... Nhưng, đối với một nữ tử gả cho thái giám thì nói gì cũng là châm chọc, bà mối biết rõ điểm ấy cho nên đứng ở đầu giường không nói một câu.


Cầu Mộ Quân muốn nói cho các nàng, thật ra nàngcũng không để ý. Nếu không có Thương hải*của nàng, không có Vu sơn**của nàng, nước kia, mây kia đều giống nhau. Gả cho vương tôn công tử haygả cho thái giám tổng quản trong cung, chỉ cần nàng không để ýthì không có khác biệt quá lớn.


Âm thanh huyên náo bên ngoài dần dần nhỏ đi, sau đó chậm rãi hoàn toàn yên tĩnh 
Hồi lâu sau, nghe được tiếng bước chân bên ngoài, tất cả nha hoàn trong phòng đều cúi đầu quỳ gối bên cửa, cẩn thận sợ hãi như bình dân nhìn thấy thiên tử, tất cung tất kính.


Tự nhận là lạnh nhạt như nàng nghe được tiếng bước chân kia cũng không kìm chế được mà túmchặt cổ tay áo.
Chỉ mình Đoàn Chính Trung đi đến, không có người nháo động phòng, cũng không có hạ nhân đi theo.


Bà mối nhìn thấy hắn theo bản năng rụt lui thân thể đứng qua một bên. Giây phút đó, mọi người đều thương cảm với tân nương.Người khác có thể cúi đầu, cố gắng đứng cách xa ra, nhưng nàng lại phải chờ hắn đến vén khăn voan.


“Tất cả đi ra ngoài đi.” Hắn ra lệnh một tiếng.Trong lòng bà mối cùng nha hoàn thoải mái mà không dám biểu hiện ra ngoài, cúi đầu đồng thanh “Dạ, đại nhân.” Sau đó chậm rãi rời khỏi khỏng.
Nghe thấy tiếngđóng cửa, Cầu Mộ Quân không khỏi hơi run lên.


Cái này là do lời đồn đại về hắn...... Nàng tuy biết lời đồn đại không thể tin, nhưng dù sao cũng đã lỡ nghe mất rồi.


Tự an ủi mình không phải sợ, không sao đâu, nhưng lại cảm thấy tim mình dần dần đập nhanh hơn. Đôigiày màu đen đến gần một bước, tim của nàng đập nhanh thêm một nhịp.Đôi giày càng lúc càng gần, cuối cùng đứng ở bên chân nàng, Cầu Mộ Quân như ngừng thở.


Đoàn Chính Trung chậm rãi nâng khăn voan lên, khi khuôn mặtCầu Mộ Quân hoàn toàn hiện ra ở trước mắt hắn đột nhiên khóe mắt hiện lên ý châm chọc, ném khăn voan đi.
Cầu Mộ Quân kinh ngạc.
Một bàn tay Đoàn Chính Trung nắm cằm nàng nâng lên, cẩn thận đánh giá.


Lúc này, Cầu Mộ Quân lần đầu tiên cũng có thể nhìn kĩ hắn
Khuôn mặt tuấn tú, nhưng...... khi nhìn thấy hắnnàng hoàn toàn không thể nghĩ hắn đẹp thế nào, mà là sợ hãi, muốn gạt tay hắn ra, lui đến góc giường 
Nhưng...... Nàng không thể làm vậy.


Hắn nhìn nàng rất lâu giống như đang nhìn mĩ vị, sau đó khóe miệng chậm rãi nhếch lên, nở nụ cười quỷ dị, nói:“Thật đúng là mỹ nhân.”
Ngón tay cái xoa đôi môi đỏ mọng của nàng, sau đó chậm rãi dùng sức, dùng sức xoa đôimôi mềm mại kia, đem son trên môi lau raxung quanh.


“A......” Cầu Mộ Quân bị hắn xoa sinh đau, có chút cảm giác khuất nhục nhưng không dám phản kháng.
Cuối cùng hắn cũng buông môi của nàng ra, nhìn nàng lui về phía sau, khẽ mỉm cười.Sau đó hắn bưng một ly rượu trên bàn lên, gập khuỷu tay đưa rượu tới gần bên môi. 


Thấy hắn không uống cũng không nhúc nhích, Cầu Mộ Quân nhớ ra kia hẳn là rượu giao bôi.Sau khi nhìn hắn một cái nàng đứng dậy xuống giường tự mình bưng lên ly rượu vòng qua tay hắn, cố gắng nuốtrượu vào trong bụng. Hương vị cay nồngkia làm cho nàng khó chịunhưng cũng chỉ hơi hơi nhíu mày.


Hắn nhìn miệng nàng,môi nhếch lên, cầm lấy rượu trên bàn lại rót một lyđưa cho nàng.
Cầu Mộ Quân nhận ly rượu, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của hắn không có lựa chọn nào khác uống tiếp.


Đoàn Chính Trung lại lấy chén rượutrong tay nàngróttiếp một ly, sau đó đưa đến bên môi nàng. Cầu Mộ Quân hít vào một hơi, hơi hơi mở đôi môi đỏ mọng ra.
Đoàn Chính Trung nghiêng ly rượu, nhanh chóng đổ rượu xuống. Cầu Mộ Quân bị sặclập tức né tránh ly rượu,ho không ngừng.


Đoàn Chính Trung nhìnbộ dáng của nàng, ha ha nở nụ cười.
Cầu Mộ Quân ấn ngực, hơi hơi ngẩng đầu nhìn hắn, bắt đầu hiểu được sự cổ quái cùng đáng sợ của hắn.
“Thay quần áo.” Đoàn Chính Trung giống nhưchơi đùa xong trò ép rượu, buông ly rượu, mở hai tay ra.


Cầu Mộ Quân chậm rãi đi đến trước mặt hắn ngồi xổm xuống, có chút run run vươn taycởiđai lưng của hắn.


Vẫn cố gắng hô hấp bình thường, biết tim mình đang đập rất nhanhnhưng phải cố gắng giả vờ trấn định trước mặt hắn. Nhưng khuôn mặt khi hồng khi trắng,cùng đôi tay không ngừng run rẩy, cả người run run,lại tiết lộ cảm xúc chân chính trong đáy lòng nàng.


Mà Đoàn Chính Trung dường như rất thưởng thức cảm xúc này.
Quần áo hắntừngmón từngmónđược cởi xuống.Đến cuối cùng chỉ còn nội sam.
Hắn vẫn đứng im không nhúc nhích.


Cầu Mộ Quân nhắm mắt cố lấy dũng khí đứng lên chạm vàovạt áo nội sam của hắn, cố gắng không chạm vào thân thể hắn, cởi từ trên vai xuống.


Muốn cầm quần áo từ phía sau, nàng phải đứng sát vàohắn.Nàng ngửi thấy mùi hương nào đótrên người hắn, đó là mùi hoa...... đầu óc đang hỗn độn cho nêndù rất cố gắngnàng cũng không nhớ nổi mùi hoa quen thuộc này là mùi hoa gì.
Tuy là thái giámnhưng thân thể hắn rất cường tráng.


Cầu Mộ Quân ngừng tay nhưng Đoàn Chính Trung vẫn không nhúc nhích. Nói cách khác hắn còn chờ nàng cởi quần áo hắn, nói cách khác...... Nàng phải cởi cả quần hắn?
(*) (**) Thương Hải, Vu Sơn lấy trong câu: ‘Tằng kinh thương hải nan vi thủy,Trừ khước Vu Sơn bất thị vân’ bài Ly Tư (Xa nhớ) của tác giả: Nguyên Chẩn


Dịch: Từng qua biển lớn, không gì nước, 
Chưa đến Vu Sơn, chẳng biết mây.