Editor: mèomỡ
“Ngươi buông ra!” Cầu Mộ Quân hất tay hắn ra nói:“Dù ngươi muốn, ta cũng không có cách nào khác, dù sao chúng ta cũng không có hi vọng.”
Nói xong nàng liền đi mở cửa.
“Mộ Quân--” Thích Ngọc Lâm đột nhiên kéo nàng vào trong lòng, gần như điên cuồng mà nói:“Ta không muốn chúng ta không có hi vọng, ta không muốn!” Nói xong, liền hôn lên môi nàng.
Nàng xoay đầu, dùng sức muốn đẩy hắn ra nhưng không làm gì được, hắn ấn cái gáy của nàng, cuồng nhiệt hôn nàng.
“Thích Ngọc Lâm, ngươi buông ra, mau buông ra!” Cầu Mộ Quân muốn đá hắn, lại bị hắn đè lên trên bàn, thô bạo kéo vạt áo nàng ra, môi một đường lướt xuống dưới.
“Nếu ngươi không buông, ta sẽ kêu lên!”
Hắn nắm lấy cổ tay nàng, kéo váy của nàng.
Cầu Mộ Quân hoàn toàn hoảng hốt, hét to một tiếng:“Cứu mạng!”
Thích Ngọc Lâm đang định tháo đai lưng của nàng, cửa phòng lại bị mở ra. Chỉ thấy tiểu nhị quán trà ngẩn người đứng ở cửa. Cầu Mộ Quân nhân cơ hội đẩy Thích Ngọc Lâm trên người ra, kéo quần áo chạy ra ngoài.
Chạy rất xa, góc phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người, nàng hoảng hốt, trốn vào một nhã gian khác bên cạnh. Nghe tiếng bước chân ngoài cửa đã đi xa, nàng mới bình tĩnh lại. Lúc quay người lại thấy Đoàn Chính Trung đứng phía sau, không, phải nói là Liễu Vấn Bạch.
“Phi lễ chớ nhìn!” Liễu Vấn Bạch nhanh chóng cúi đầu.
Nàng nhìn quần áo hỗn độn trên người, lúc này mới nhớ ra vì sao mình chạy đến đây, vội kéo lại quần áo, che khuất cái yếm màu trắng đang lộ ra một góc.
Liễu Vấn Bạch hỏi:“Cô làm sao vậy?”
Lúc này, ngoài cửa lại có tiếng bước chân, Liễu Vấn Bạch vội mở cơ quan bên cạnh, nói:“Mau vào đi!” Cầu Mộ Quân không nói nhiều, lập tức đi vào bí thất. Thì ra phòng nàng vào lại là nhã gian chữ Thiên thứ hai.
Lúc xuống lầu, nàng nghe thấy phía trên có tiếng người vào cửa, sau đó Liễu Vấn Bạch gọi một tiếng Du đại nhân.
Thì ra hắn ở chỗ này chờ người bàn chuyện.
Vào bí thất, sẽ gặp được Đoàn Chính Trung, trong lòng nàng lại bắt đầu khẩn trương.
Nàng dừng lại chỉnh quần áo, buộc chặt đai lưng, kiểm tra trước sau một lần mới yên lòng. Nàng ngẩng đầu đang định đi tiếp, lại phát hiện Đoàn Chính Trung đang đứng đối diện.
Hai lần nàng ngoài ý muốn thấy mặt hắn, tuy rằng mặt hắn rất đẹp, nhưng kiểu này rất dọa người.
Chân mới dịch được một bước nhỏ, nàng không dám nói hắn dọa người, mà đứng yên tại chỗ chột dạ khϊế͙p͙ đảm giống như bị bắt quả tang.
Nàng cúi đầu nhìn mũi chân, hắn cũng không nói gì, xoay người vào phòng.
Cầu Mộ Quân đi theo.
Bởi vì còn bị thương, hắn đi rất chậm, nàng chậm rãi đi theo đằng sau, vẫn duy trì một khoảng lớn. Đi vào phòng, hắn ngồi xuống trước thư án trong phòng, nàng cũng ngồi ở trên giường.
Phía trên, tiếng nói của Liễu Vấn Bạch cùng Du đại nhân không lớn lắm, chỉ nghe được loáng thoáng. Nàng không nghe được gì, nhưng nhìn Đoàn Chính Trung tập trung như vậy, hình như có thể nghe được rành mạch.
Một lát sau, khi phía trên không còn tiếng động, hắn mới chậm rãi từ thư án đứng dậy.
Cầu Mộ Quân vội đi qua dìu hắn, để hắn ngồi tựa vào trên giường.
Hắn nhìn nàng, nàng liền cúi đầu xuống.
Hắn nói:“Nàng như vậy, không giống bị phi lễ, mà giống cùng người yêu đương vụng trộm.”
Nàng đỏ mặt, ngẩng đầu hỏi:“Chàng biết à?”
Hắn nói:“Nhìn bộ dáng vừa rồi của nàng, ta đoán.”
“Chàng cái gì cũng biết.” Cầu Mộ Quân lại cúi đầu.
Hắn cầm tay nàng nói:“Nàng không sao là tốt rồi.”
Dựa vào trên vai hắn, nàng nói:“Ta không sao, về sau cũng sẽ không có quan hệ cùng Thích Ngọc Lâm nữa. Nhưng mà chàng có thể nói cho ta biết nguyên nhân thật sự của chuyện này không?”
“Nguyên nhân thật sự gì?”
“Ta cảm thấy tất cả những chuyên này đều là chàng bày ra.”
“Vậy sao? Sao nàng lại cảm thấy như vậy?” Hắn hỏi.
Cầu Mộ Quân nói:“Trước tiên chàng sắp xếp để Thi Thần Thần đi tìm Thích Ngọc Lâm, sau đó lại chuốc thuốc hắn để hai người bọn họ cùng một chỗ, rồi tìm người giết vương tử Đột Quyết kia khiến cho Thích Ngọc Lâm bị người ta nghi ngờ, sau đó......”
“Sau đó ta lại để cho Thi Thần Thần đến làm chứng, trả lại trong sạch cho hắn...... Vòng vo qua lại, nàng thấy ta ăn no rỗi việc sao?” Đoàn Chính Trung cười hỏi.
Cầu Mộ Quân nín lặng, cuối cùng hỏi:“Chắc chắn chàng có làm cái gì đó, mau nói!”
Hắn cười khẽ,“Ta chỉ bảo Liễu Vấn Bạch động tay động chân với Thích Ngọc Lâm một chút thôi. Chẳng qua hắn trùng hợp lại bị kéo vào chuyện của vương tử Đột Quyết.”
“Vậy rốt cuộc chàng làm gì hắn?”
“Cho hắn dùng một chút thuốc.”
“Quả nhiên, chàng thật âm hiểm.” Cầu Mộ Quân đánh nhẹ lên đầu vai hắn.
Đoàn Chính Trung cười cười, không nói gì.
Nàng nhẹ nhàng sờ lên ngực hắn, nói:“Ta muốn nhìn vết thương của chàng.”
“Có gì đẹp mà nhìn.”
“Ta muốn nhìn, nhìn một chút thôi.”
“Sẽ làm nàng sợ.”
“Ta không sợ.” Nàng nói xong, đưa tay cởi quần áo hắn.
Mùi thuốc truyền đến, nàng nhìn tấm vải trắng băng miệng vết thương trên ngực hắn, đã không còn thấy máu, chỉ có nước thuốc chảy ra. Nhưng vừa nhìn, nàng đã cảm thấy cả người vô lực, trong lòng cũng co rút đau đớn.
Nàng chỉnh lại quần áo hắn nói:“Ta không nhìn nữa.” Nhìn nữa trong lòng sẽ khó chịu.
Đoàn Chính Trung cười khẽ,“Nói rồi mà nhìn sẽ khiến nàng sợ.”
Nàng nhìn chăm chú sườn mặt hắn, không tự giác đưa tay chạm vào.
Hắn cũng nghiêng đầu, nhìn nàng, nhìn như vậy hồi lâu, hắn nói:“Ta nghĩ nàng muốn hôn ta.”
Nàng cúi đầu cười thẹn thùng sau đó ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, sau đó là cằm, cổ, còn có yết hầu nàng từng nhìn thấy.
Hắn hít một tiếng nặng nề.
Không có kinh nghiệm nhưng nàng vẫn có thể cảm thấy hắn đang hưng phấn. Nàng vươn lưỡi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ, hôn nhẹ nhàng mà dịu dàng xuống cổ, xương quai xanh, lồng ngực rắn chắc của hắn. Hắn nặng nề thở dốc, ôm chặt nàng, để cho nàng áp chặt vào người hắn.
Nàng rời khỏi ngực hắn, cúi đầu liền thấy được phản ứng mãnh liệt dưới thân hắn cùng với biểu tình nhìn như thống khổ của hắn. Hình như, nàng phạm vào sai lầm rồi.
Hắn cầm tay nàng, đưa vào trong quần mình.
Nàng đột nhiên quay đầu đi, mặt nhanh chóng đỏ lên, nhưng không dám rút tay ra.
Cuối cùng, quần áo nửa người trên của nàng bị kéo đến thắt lưng, ngay cả cái yếm cũng bị cởi ra, vô lực nằm bên cạnh Đoàn Chính Trung quần áo chỉnh tề.
Hắn vuốt ve tấm lưng trần của nàng, chậm rãi bình phục hơi thở.
“Khi nào thì chúng ta mới có thể ở cùng nhau?” Nàng nhẹ hỏi.
“Đợi vài ngày đi nữa, chờ thương tích của ta tốt hơn một chút.”
Nàng giật mình ngửa đầu nhìn hắn, hồi lâu mới phản ứng lại, đỏ mặt nói:“Ta không nói cái này, ta muốn nói......” Cúi mắt xuống, nàng nói:“Ta muốn ở bên chàng mỗi ngày.”
Hắn cười,“Việc này so với việc kia phải đợi lâu hơn một chút.”
Nàng lại nhẹ đánh lên đầu vai hắn,“Ta không nói cái kia, ta nói cái này!”
“Ta biết, có được cái này rồi mới có thể mỗi ngày cái kia.”
Nàng đánh hắn vài cái, chu miệng nói:“Ta không để ý tới chàng nữa!”