Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 147: Kết thúc

Editor: mèomỡ


Thích Ngọc Lâm đến, Thi Thần Thần đem tấm thân trong sạch của mình giao cho hắn. Nhưng lúc nửa đêm, sau khi hai người đã lưu luyến cùng ngủ, Thích Ngọc Lâm lại đột nhiên biến sắc, nói lúc trước là mình nhất thời hồ đồ mới có thể lên giường cùng nàng, hắn căn bản sẽ không lấy nàng, ngoại trừ tiền, hắn không thể cho nàng bất cứ thứ gì. Nói xong liền đi.


Thi Thần Thần hận hắn, cho nên lúc biết hắn bị nghi là hung thủ không chịu làm chứng cho hắn, đến hôm cuối cùng này, biết hắn thật sự phải chết, nàng vẫn không nỡ, mới đến đây nói ra sự thật.


Thích Ngọc Lâm thừa nhận những lời Thi Thần Thần nói là sự thật, hơn nữa hắn nói sau nửa đêm mới đến nóc nhà Cầu phủ.


Hình bộ lại tìm những người khác hỏi, tìm được ngọc bội Thích Ngọc Lâm để lại ở nhà Thi Thần Thần, thậm chí còn có tấm đệm trong đêm xuân của hai người...... Tuy rằng không tìm được hung thủ nhưng cũng đủ căn cứ chính xác chứng minh Thích Ngọc Lâm không phải hung thủ.


Trong quán trà Thấm Nhã, Thích Vi nói tất cả mọi chuyện với Cầu Mộ Quân, sau đó hai người đều yên lặng thật lâu.
Hồi lâu, Thích Vi thở dài, nói:“Giờ Ngọ hôm qua Nhị ca muội đã về nhà, nhưng chỉ ngồi ở trong phòng cả ngày, cũng không nói một câu.”
Cầu Mộ Quân cúi đầu, vẫn không nói gì.


Sau khi chân tướng rõ ràng, Thích Ngọc Lâm ở trong miệng mọi người lập tức từ tay ăn chơi biến thành tình lang si tình.


Hắn từng ở trên lầu quán trà này, tuyên bố trước mặt rất người nhiều là không bao giờ phong lưu, không bao giờ chạm vào nữ nhân khác nữa, để cho nàng tin tưởng hắn có thể chuyên tình với một người.
Kết quả, tật cũ của hắn lại tái phát.


Cầu Mộ Quân biết hắn yêu nàng, rất yêu, nhưng mà, tình yêu chỉ nói ngoài miệng, muốn rút lại thì rút.


Nàng nghĩ, nếu chưa từng gặp Đoàn Chính Trung, chưa từng gặp được tình yêu thực sự, có lẽ nàng sẽ cảm động, sẽ muốn ở cùng Thích Ngọc Lâm, dù cho cả đời hắn không thể chỉ có một nữ nhân duy nhất là nàng.


Thích Vi nói:“Mộ Quân tỷ tỷ, muội biết Nhị ca muội chắc không còn cơ hội nữa rồi. Tuy rằng muội vẫn rất muốn tỷ có thể làm nhị tẩu của muội, nhưng muội biết đó là điều không thể. Nếu là muội, muội cũng sẽ không đồng ý gả cho một phu quân không biết khi nào mới có thể sửa đổi. Muội không trách tỷ, cho nên muội hi vọng tỷ cũng đừng cảm thấy có lỗi với Nhị ca, có lỗi với gia đình muội. Không nhất định gia đình muội coi trọng tỷ thì tỷ phải gả đến nhà muội. Muội nghĩ, về sau chúng ta coi như không có chuyện của Nhị ca, chúng ta vẫn là bạn tốt, là tỷ muội, được không?”


“Vi Vi … được.” Cầu Mộ Quân nhìn nàng, không nói nên lời, nặng nề mà gật gật đầu.


“Mộ Quân tỷ tỷ, chắc mấy ngày nữa Nhị ca muội sẽ tìm đến tỷ, tỷ cứ nói thẳng với huynh ấy, không cần kiêng kỵ gì cả. Về sau muội cũng sẽ khuyên huynh ấy đừng cố chấp, tỷ yên tâm đi.” Thích Vi quan tâm nói.


Cầu Mộ Quân cũng biết, đây là lúc nên chấm dứt hoàn toàn, cho dù nàng không thể quang minh chính đại ở cùng Đoàn Chính Trung, cũng phải nói cho Thích Ngọc Lâm, nàng đã hết hy vọng, bọn họ không bao giờ có hi vọng nữa.


Cầu Mộ Quân cầm tay Thích Vi đang đặt trên bàn nói:“Vi Vi, đồng ý với tỷ, về sau dù xảy ra chuyện gì cũng không thể ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta, được không?”
Thích Vi gật gật đầu:“Được, đây cũng là điều muội muốn nói.”


Sau khi gặp Thích Vi, buổi tối hôm đó nàng nhận được tờ giấy Thích Ngọc Lâm hẹn gặp nàng.
Nàng lấy tất cả những tờ giấy Thích Ngọc Lâm gửi cho nàng ra đốt hết.
Thích Ngọc Lâm yêu nàng, cái hắn muốn là tình yêu của nàng, mà không phải cảm động và sự thương hại của nàng.


Nàng nghĩ, ngày mai sau khi nói rõ ràng với Thích Ngọc Lâm, nàng sẽ đi gặp Đoàn Chính Trung.


Nơi Thích Ngọc Lâm hẹn là nhã gian quán trà Thấm Nhã, lúc nàng đến, hắn đã ngồi ở bên trong. Nàng ngồi bên cạnh bàn, hỏi:“Ngươi có khỏe không?” Hắn không trả lời, hỏi lại:“Nàng đã biết tất cả rồi đúng không.”
Cầu Mộ Quân cúi đầu cam chịu.


Thích Ngọc Lâm cố gắng làm cho giọng nói của mình vững vàng, nói:“Ngày đó, nàng ấy nói mình rời khỏi thanh lâu đã không còn một xu dính túi, nàng ấy chuẩn bị đi khỏi đây, về nhà, trước lúc đi muốn gặp ta một lần cuối. Khi đó ta tưởng nàng ấy muốn mượn tiền ta. Nàng ấy không giống những nữ tử thanh lâu khác, mặc dù lang bạt phong trần, cũng là người sống trong bùn nhơ mà không nhiễm bẩn, thế nên ta liền đi, sau đó...... Ta khâm phục tài hoa của nàng, sự cương liệt của nàng, cũng không có ý định gì khác với nàng ấy......”


Hắn cúi đầu, đau đớn nói:“Ta cũng không biết ta bị làm sao, cảm thấy mình giống như bị trúng bùa mê thuốc lú, liền...... thậm chí ta nghi ngờ có phải nàng ấy hạ thuốc ta hay không...... Nhưng ta biết, nàng ấy không phải loại người như thế, nàng ấy cho rằng ta thật lòng muốn nàng ấy mới...


Hắn vừa nói như vậy, Cầu Mộ Quân đột nhiên nhớ tới một điều.


Ngày đó, trước khi Liễu Vấn Bạch đi đã nói ‘Tiếp tục như vậy, chỉ có thể để cho hắn ra tay”. Buổi tối ngày hôm sau, Thi Thần Thần liền hẹn Thích Ngọc Lâm ra ngoài, vương tử Đột Quyết chết...... nếu là trùng hợp, vậy chẳng phải cũng quá khéo sao?


Là Đoàn Chính Trung sao? Tất cả đều là kế hoạch do hắn sắp đặt? Vì muốn nàng cắt đứt với Thích Ngọc Lâm?
Như vậy cũng quá nhẫn tâm, chẳng may Thi Thần Thần không ra làm chứng thì không phải Thích Ngọc Lâm sẽ gặp nguy hiểm sao?


“Mộ Quân, hai ngày nay ta đã định buông tay, nhưng nghĩ đến điều đó ta lại cảm thấy sợ. Ta không làm được, thật sự không làm được......” Thích Ngọc Lâm nói.


Lúc này Cầu Mộ Quân cũng nghiêm túc nói:“Cho dù thế nào ta cũng sẽ không ở cùng ngươi. Ta cũng không muốn phụ ngươi, nhưng ta không làm được, cho dù không có chuyện trước kia, không có chuyện hôm nay, ta cũng không thể nào ép mình yêu ngươi. Ta chỉ hi vọng ngươi có thể quên ta, sống thật tốt, đi tìm hạnh phúc thuộc về ngươi.”


“Nàng chính là hạnh phúc của ta!” Thích Ngọc Lâm lập tức nói. “Mộ Quân, ta nói rồi...... Ta chỉ muốn nàng để cho ta chờ nàng, ta xin nàng, được không?”


Nàng lắc đầu, nói:“Đây là lần cuối cùng ta một mình gặp ngươi, về sau cho dù có Vi Vi, ta cũng sẽ không gặp ngươi. Ta cũng không muốn ở cùng ngươi, cũng không muốn mọi người luôn nghĩ rằng chúng ta là một đôi, tuy rằng...... Ta bị chồng ruồng bỏ, đã không còn danh dự gì đáng nói, nhưng dù sao ta cũng còn nửa đời nữa phải đi.”


“Mộ Quân, nàng...... đừng tuyệt tình như vậy được không? Ta van xin nàng, van xin nàng, lúc ở cùng ta không phải nàng cũng cười, cũng động lòng sao? Ta thật sự sẽ sửa, thật đó!” Thích Ngọc Lâm lập tức giữ tay nàng lại.


Cầu Mộ Quân vội rút tay về, đứng lên nói:“Ngọc Lâm, ngươi không nên như vậy, dù ngươi cầu xin ta, ta cũng chỉ cảm động, sẽ cảm thấy có lỗi ngươi, nhưng vẫn không yêu ngươi. Chúng ta dừng ở đây đi, ta đi đây.” Nói xong, nàng liền rời khỏi cái bàn.


Thích Ngọc Lâm lập tức đứng lên giữ chặt nàng nói:“Không, ta không buông tay, ta yêu nàng, muốn nàng, nàng không yêu ta thì ta sẽ đợi cho đến khi nàng yêu ta!”
“Ngươi buông ra!” Cầu Mộ Quân hất tay hắn ra nói:“Dù ngươi muốn, ta cũng không có cách nào khác, dù sao chúng ta cũng không có hi vọng.”


Nói xong nàng liền đi mở cửa.