Tim em có phải là giấy đâu anh?
Mà cứ cào, cứ xé, rồi bắt em dán lại thật đẹp, y nguyên.
Tình mình có phải cát bụi ở bờ sông,
Anh thổi bay rồi bắt em gom góp.
Tim em vì yêu anh, mà thèm được mỏng manh,
Thèm được bên anh, mà tan ra nức nở,
Thèm lắm một lần, được gào lên vụn vỡ,
Anh ơi một lần, em yếu đuối được không?
Trái tim này, chẳng phải đá đâu anh,
Tựa như thủy tinh, nhẹ rơi là tan vỡ.
Dù gồng mình, gắng gượng không thể thở,
Nhưng cuối cùng, cũng tan nát như mưa.
Có thể một lần vuốt nhẹ gò má em,
Lần theo lệ em, nhìn xem hàng mi đen, run rẩy,
Thử một lần vuốt nhẹ lồng ngực ấy,
Thử cảm nhận xem, đâu là nhịp thở, đâu là tiếng tim vỡ,
Đâu là tiếng thở than...