Đã là phụ nữ thì tuyệt đối đừng dung túng cho sự lười biếng của bản thân. Phụ nữ - không thông minh thì phải xinh đẹp, không xinh đẹp thì phải thông minh, chứ đã ngu lại còn xấu thì...
Đàn ông thường đến bên cạnh người phụ nữ theo hai tiêu chí, một là dung mạo, hai là cốt cách. Phụ nữ xinh đẹp chỉ khiến đàn ông dừng chân, phụ nữ thông minh khiến đàn ông lưu luyến.
Đừng lười biếng trau dồi trí tuệ, đừng lười biếng chăm sóc bản thân. Bạn xinh đẹp, bước đi của bạn sẽ thêm dễ dàng. Bạn thông minh, tin tôi đi, đường đi dù vô tình hay hữu ý đều sẽ gặp được nhiều tri kỷ.
Trên đời này nên biết hài lòng với những gì đang có, nhưng không có nghĩa rằng chấp nhận chỉ có như vậy mà thôi. Cuộc sống là không ngừng đòi hỏi, chứ không phải cam chịu và chấp nhận.
Nhớ nhé, xinh đẹp và thông minh là hai bánh xe đưa bạn đến thành công nhanh nhất. Dù quá trình bạn có điều khiển thế nào, người đời có chê bai ra sao, hãy nhớ kết quả luôn quan trọng hơn quá trình.
*****
"Chị có biết An Kỳ không?" Cô gái mặc váy hồng một tay chống cằm, tay kia khuấy ly nước cam, chớp mắt hỏi người đối diện.
Cô lười biếng tựa ra sau ghế, gật đầu nhẹ. "Biết, sao thế?"
"Chị có quen không? Dạo này nó hot lắm, mạng xã hội của nó cả trăm nghìn lượt theo dõi, ai cũng thích nó. Bọn đàn ông thì cứ đứ đừ đừ, ảnh nó mà up lên thì mười lượt bình luận phải có đến tám là trai, sót lại hai đứa con gái."
Khẽ cười, cô gật đầu, tỏ ra kinh ngạc: "Thế cơ à, chị không để ý!"
Cô gái bĩu môi, lườm nguýt. "Chị thì để ý gì, cả ngày chỉ công việc và công việc, có biết trời trăng thời thế gì đâu."
Cô không đáp, nâng ly nhấp một ngụm cà phê nhỏ, vị đắng men theo cổ họng chảy xuống khiến lòng thêm dễ chịu.
Tiếng guốc cao gõ trên mặt sàn gỗ gây sự chú ý của rất nhiều người xung quanh, cô theo phản xạ nghiêng đầu nhìn ra. Chẳng phải là người mà họ vừa nhắc tới sao? Đúng là thiêng thật, cô ta mà chết thì có đốt hương muỗi cũng lên.
Cô ta không nhìn thấy hai người họ, ngồi ở một bàn cách đó không xa. Mười phút sau, một người đàn ông chừng hơn ba mươi bước vào, ngồi xuống bên cạnh cô ta. Bàn tay mơn trớn vòng qua chiếc eo nhỏ nhắn, không chút tế nhị mà có những cử chỉ thân mật giữa chốn đông người.
"Chị, sao nó có thể trơ trẽn thế nhỉ? Nó không biết ngại à?"
Cô nhún vai, tỏ ra không quan tâm. Thật ra độ trơ trẽn của cô ta chẳng phải cô đã từng được chứng kiến rồi sao?
Hai mươi phút sau, lúc cô đang thanh toán tiền thì một màn kịch diễn ra ngay trước mắt. Người phụ nữ khá trẻ, mang khuôn mặt đằm thắm và mặn mà của người đã có gia đình, nét đẹp không bị năm tháng mài mòn mà càng thêm quyến rũ.
Tiếng "bốp" vang lên. Chỉ vài phút, cô gái kiêu kỳ khi nãy đã ngồi bệt dưới đất, trông vô cùng thê thảm. Cô thờ ơ với màn kịch trước mắt. Ngược lại, con bé đối diện thì có vẻ rất thích thú, cười khúc khích.
"Hóa ra là cặp kè với chồng người ta." Cô bé bĩu môi.
"Bình thường mà, không phải lạ lẫm gì!" cô trả lời vẻ khó hiểu.
Người chồng bị người vợ kéo về. Trước khi đi, người phụ nữ ấy còn vứt lại một câu: "Mày còn trẻ, còn non lắm. Nhớ này, muốn tìm ví tiền của đàn ông thì phải xem là ví ấy ai mua, chứ đừng chỉ nhìn tiền ở trong ví. Đừng chỉ nhìn cái ví đẹp, còn phải xem trong ví để ảnh ai."
Kịch hay kết thúc, cô đứng dậy cầm túi xách. "Đi về thôi."
Hai người đi ngang qua bàn của cô ta, đúng lúc cô ta đang chật vật đứng dậy, vuốt lại mái tóc như không có chuyện gì xảy ra. Nhìn thấy cô, trong đôi mắt hiện lên đầy vẻ ghen ghét.
"Lâu không gặp, An Kỳ." Cô dừng chân, nhẹ giọng nói. "Có năng lực cướp được người đàn ông của tôi mà không có năng lực giữ lấy. Có năng lực cặp kè với chồng người ta mà lại không có bản lĩnh bảo vệ bản thân mình. Cô ngu lắm, cô cho rằng đàn ông rời bỏ người phụ nữ của họ để đến bên cô là họ yêu cô sao? Cô sai rồi. Chỉ là cô mới mẻ, chơi chán rồi, họ sẽ bỏ đi, đấy là quy luật của cuộc chơi này."
Khi bước đi, cô nghiêng đầu nói với người bên cạnh, giọng nói không lớn không nhỏ, đủ cho những người xung quanh nghe thấy: "Những thứ được nhiều người ca tụng và yêu thích, một là chất lượng, hai là rẻ tiền."