Trung tuần tháng mười Tào Tháo phái đại tướng Hạ Hầu Thuận lĩnh năm vạn
đội ngũ tiến tới Dĩnh Thượng thành, tiến hành chiến dịch lần thứ hai
đồng thời Tào Tháo cũng để cho Hàn Hạo mang hai vạn tinh binh qua Dĩnh
thủy kìm chế quân đội của Triệu Vân.
Gió Tây thổi, trống nổi lên, một hồi kịch chiến xuất hiện,
Triệu Vân đứng ở trên cổng thành Dĩnh Thượng sau lưng của hắn là một đám phó tướng.
Gió tây gào thét tinh kỳ phấp phới, ở dưới thành đông nghịt một mảng quân Tào, từ từ tiến lên.
Dĩnh Thượng thành trống ngập trời, tất cả các binh sĩ đều rơi vào tình trạng nhiệt huyết sôi trào.
Triệu Vân lạnh lùng nhìn quân Tào dưới thành mà mắng.
Thỉnh thoảng tiếng rầm rĩ lại vang lên, mỗi binh sĩ đều mang theo cảm
giác vô cùng hung hãn, xem ra chỉ trải qua chiến trường rèn luyện mới
đạt tới cảnh giới kia.
Triệu Vân bình thản hỏi phó tướng:
- Người dưới thành là người phương nào?
Lý Phong cung kính nói:
- Chính là Hạ Hầu Đôn của quân Tào.
Triệu Vân dương mi lên thản nhiên mà nói:
- Phải chăng chính là hậu nhân của Hạ Hầu Anh đại tướng số một của Tào Tháo?
Lý Phong đáp:
- Đúng là người này.
Triệu Vân quát:
- Lý Phong mau điểm quân chuẩn bị ngựa để ta đón tiếp hắn.
Lý Phong ngẩn ngơ hiển nhiên không ngờ Triệu Vân sẽ có biểu lộ thế này liền hơi lo lắng mà nói:
- Tướng quân sĩ khí của quân Tào đang vượng đây tựa hồ không phải là thời cơ xuất chiến.
Triệu Vân hất chiến bào lên, nhìn dưới thành mà nói:
- Hạ Hầu Đôn để cho binh sĩ tiến lên, đao trong tay của hắn cho thấy hắn không coi ta ra gì, sĩ có thể nhẫn chứ không thể chịu nhục lúc này ta
mà không xuất chiến thì sẽ ảnh hưởng đến nhuệ khí của quân ta.
Lý Phong thấy Triệu Vân nói có đạo lý liền điểm quân mà đi không bao lâu sau, Triệu Vân đã đến võ đài, tất cả các binh sĩ đã triệu tập hoàn tất, lẳng lặng chờ Triệu Vân lên tiếng.
Triệu Vân nhìn ngang thỏa mãn gật đầu sau đó vung cánh tay lên mà hô lớn:
- Các ngươi có phải là nam nhân Giang Đông nhiệt huyết không?
Các binh sĩ trên giáo trường hưởng ứng:
- Phải.
Triệu Vân lại lớn tiếng quát:
- Các ngươi có nguyện vì Giang Đông mà tử chiến không?
- Nguyện ý.
Các binh sĩ hô to đáp lời Triệu Vân ai cũng sục sôi hận không thể lập tức ra khỏi thành giao chiến.
Triệu Vân vươn tay thỏa mãn nói:
- Tốt hiện tại quân Tào đang khiêu chiến, muốn công hãm thành trì, chà
đạp dân chúng chúng ta, bắt con dân chúng ta làm tù binh, các ngươi nếu
như có nhiệt huyết thì nhanh chóng lên ngựa, chúng ta rời khỏi thành
quyết chiến.
- Nguyện theo tướng quân, chết không oán hận.
Ở trong trường truyền tới tiếng rống khiến cho cả thành chấn động.
Triệu Vân cũng nhiệt huyết dâng trào cao giọng nói:- Tốt các ngươi không hổ là binh sĩ Giang Đông tinh nhuệ, chúa công cho
các ngươi theo ta xud chinh các ngươi đúng là thiết huyết, các ngươi đã
chuẩn bị quyết tâm để ra trận chưa?
- Chuẩn bị xong rồi.
Các binh sĩ ngẩng cao đầu, sĩ khí nói lên quyết tâm của bọn họ.
- Tốt lên ngựa không diệt được quân Tào thề không quay lại Giang Đông.
- Không diệt quân Tào thề không quay lại Giang Đông.
Nương theo tiếng gọi ầm ĩ, trống trận một lần nữa nổi lên, phát ra thanh âm hùng tráng.
Triệu Vân trở mình lên ngựa, trong mắt lóe ra sát khí nồng đậm.
Ở dưới thành cầu treo từ từ buông xuống, một cờ hiệu quân độ có chữ Triệu nhanh chóng vọt ra.
Quân Tào đình chỉ mắng, Hạ Hầu Đôn ghìm ngựa, hưng phấn nhìn quân Giang Đông thi thoảng liếm môi mà nói:
- Rốt cục cũng có người không kiên nhẫn được, bước ra tìm cái chết.
Triệu Vân để cho chúng tướng sĩ xếp thành một hàng, hai quân đối chọi
khí thế không ai thua ai, Triệu Vân thúc ngựa, trường thương chỉ phía xa xa khí phách mười phần mà nói:
- Người đến có phải là Hạ Hầu Đôn.
Hạ Hầu Đôn thúc ngựa ra hung hăng mà kêu lên:
- Đã biết là bổn tướng quân ngươi còn không mau xuống ngựa đầu hàng, ta có thể tha chết cho ngươi.
Triệu Vân lạnh lùng như băng nói:
- Muốn Triệu Vân này đầu hàng còn phải hỏi xem ngân thương của ta có đáp ứng hay không.
Hạ Hầu Đôn cười khẩy nói:
- Chỉ có ngân thương mà cũng dám khiêu chiến sao?
Triệu Vân không nói, một phó tướng lạnh lùng nói:
- Hạ Hầu tiểu nhi, đừng vội liều lĩnh, đợi bổn tướng quân tới chiếu cố ngươi.
Triệu Vân ngăn cản không kịp đã thấy ở trong quân có một viên tướng tay cầm song phủ xông ra đánh về phía Hạ Hầu Đôn.
Hạ hẩu Tưởng không thèm nhìn bỗng nhiên thúc ngựa tiến tới, trường đao vung lên, chém thẳng xuống.
Người kia không ngờ Hạ Hẩu Tưởng hung mãnh như thế, tránh né không kịp lập tức bị chém chết.
Tràng diện này khiến cho binh sĩ Giang Đông bị trấn trụ, tất cả mọi
người đều vì sự dũ mãnh của Hạ Hầu Đôn mà chấn kinh, trong nhất thời bọn họ run sợ, mà quân Tào thì hưng phấn gào to, phất cờ hò reo.
Triệu Vân bị áp chế nhuệ khí trong lòng giận dữ thầm mắng tên phó tướng
kia ngu ngốc, đồng thời cũng vì sự dũng mãnh của Hạ Hầu Đôn mà sợ hãi,
tuy người này ngang ngược nhưng đúng là một người có thực tài đối thủ vô cùng khó chơi, trong lòng Triệu Vân liền dâng lên một chiến ý sôi trào, bao phủ toàn thân của hắn, hắn quay lại nhìn chúng binh sĩ, vung tay hô to nói:
- Các ngươi đã chuẩn bị xong chưa.
Sau đó bỗng nhiên dùng sức kích trống, tiếng vang rung trời, tư thế hào hùng, khí thế ngất trời.
Mà binh sĩ Giang Đông cũng dùng khí thế bài sơn đảo hải mà hét lớn:
- Chuẩn bị xong.
Hai chân của Triệu Vân đạp vào bàn đạp kẹp lấy bụng ngựa, trường thương vung lên mà quát to:
- Kỵ binh đội.
- Có.
Năm trăm tên thân binh vung trọng giáp lên tinh thần vô cùng phấn chấn, dùng một phương thức đặc biệt mà hưởng ứng.
- Theo ta xông lên.
Triệu Vân hét lên một tiếng, bạch mã xông lên bụi mù đầy đất.
- Các binh sĩ xông lên cho ta không đuổi được quân địch thề không về thành.
Thanh âm của Triệu Vân một lần nữa vang lên, mang theo một ma âm không
thể kháng cự, thúc giục binh sĩ anh dũng xông ra chiến trường.
- Giết.
Năm nghìn kỵ binh với hàng ngũ chỉnh tề, theo bước chân của Triệu Vân mà vọt về phía trước, tựa như gió lốc cuồng bạo, mang theo khí thế lôi
đình vạn quân chưa từng có.
- Giết.
Bộ binh cũng không chịu thua kém kỵ binh mỗi người đều tràn ngập nhiệt huyết sôi trào, toàn bộ xông lên, khí thế không thể đỡ.
Quân Tào hiển nhiên cũng thân kinh bách chiến, nhìn thấy khí thế như
lang như hổ vậy không hề có chút lo lắng mà lẳng lặng chờ đợi mệnh lệnh
của chủ tướng.
Hạ Hầu Đôn vung binh khí trong tay lên mà hét lớn:
- Bày trận.
- Bày trân.
Quân Tào hò hét, dưới sự hạ lệnh của Hạ Hầu Đôn, tất cả các binh sĩ giống như là thủy triều vậy, không ngừng di động.
Móng ngựa đạp đất hai quân đối chọi.
Mà quân Tào dưới sự trùng kích mạnh mẽ của quân Giang Đông tựa hồ không chống nổi nhanh chóng mở ra lỗ hổng.
Đội ngũ của Triệu Vân thừa thế nhào vào hàng ngũ của kẻ địch tả hữu xung đột.
Khí thế của quân Giang Đông đang thịnh thế như chẻ tre, hàng ngũ quân
Tào bị phá, trong chốc lát dưới sự điều động bộ binh tham gia chiến
trường.
Bộ binh của quân Tào tham gia tình thế trân trận đã biến điổ, năm nghìn
kỵ binh của Triệu Vân chỉ thấy đầy trơi cát bụi, mênh mông hàng ngũ của
quân Tào, co duỗi tự nhiên, mà mình hoàn toàn bị cách ly, cô lập một
mình.