Trương Lãng cười ha hả, tâm tình vui vẻ không ít mà nói:
- Thật khó có được bình thường chiến tranh vô luận thắng phụ, người đầu
tiên phải sầu khổ là Tử Bố ngươi rồi, lần này ngươi bỗng nhiên đổi tính
đem Tào Tháo phân tích thấu triệt.
Quách Gia nghe xong thì không nhịn được ở bên cạnh trêu ghẹo:
Tào Tháo nheo mắt lại lâu lâu lộ ra hào quang khó dò, mà ngay cả Tuân Du theo hắn nhiều năm cũng không đoán được hắn nghĩ gì, chỉ thấy Tào Tháo
lúc này đang buồn bực thế nào, Tào Tháo đập mạnh tay hai cái sau đó từ
từ nói:
- Nếu như quân ta từ thượng du sông Hoài tiến tới, trước lấy Lư Giang
sau đó lấy cứ điểm An Phong Tân, cuối cùng mới vây Thọ Xuân thì Công Đạt nói có bao nhiêu phần thắng?
Tuân Du nghĩ nghĩ rồi nói;
- Suy nghĩ này không phải là thuộc hạ không nghĩ tới nhưng mà theo tin
tức từ thám tử thì quân Giang Đông hiển nhiên đã có chuẩn bị ở vùng Lư
Giang ba dặm một Yên đài, năm dặm một trạm gác phòng thủ nghiêm mật, nếu như muốn từ nơi này đột phá chỉ sợ cường công An Phong Tân khó càng
lớn.
Tào Tháo không cam lòng nói:
- Chẳng lẽ cứ như vậy mà lui sao?
Tuân Du mỉm cười nói;
- Cũng không phải là như vậy chúa công trước tiên lui sau đó nhượng xuất Dĩnh Thượng quân cho quân Giang Đông tiến vào, chúa công lại ở Từ Tân
vây lại thêm sự mạnh mẽ của Bách Độ, chỉ cần không đánh vỡ Dĩnh thành,
quân Giang Đông vì bảo vệ mạng sống sẽ cầu cứu An Phong Tân, Triệu Vân
dĩ nhiên sẽ không thể thấy chết mà không cứu, nhất định sẽ phái binh
giải vây lúc này là cơ hội của chúa công.
Tào Tháo nhíu mày:
- Chúng ta bỏ ra một giá lớn để lây Dĩnh Thượng thành làm sao có thể cứ như vậy nhường cho được?
Tuân Du liền nói:
- Hai quân tranh chấp không tham thắng bại nhất thời, thuận lợi nhất
thời, nếu như có thể dùng lợi ích nhỏ nhất đổi lấy thắng lợi lớn nhất
thì cũng khongo cần phải quân tâm tới Dĩnh Thượng thành.
Tào Tháo cúi đầu trầm tư hiển nhiên là đang phân tích.
Tuân Du thêm vào một câu:
- Không bỏ được hài tử không bắt được sói, nếu như không còn biện pháp nào thì chúa công trước hết nên lui.Khuôn mặt âm trầm của Tào Tháo liền giãn ra, ánh mắt của hắn bỗng nhiên mở ra hào quang khiến người ta phải khiếp sợ:
- Ý của Công Đạt mới nghe xong quả nhiên là khó chịu nhưng tinh tế mà
nghĩ thì đó đúng là một diệu kế nếu như chúng ta làm vậy Triệu Vân sẽ
phải phái nửa binh lực ra đó can gác, như vậy sẽ gián tiếp làm suy yếu
binh lực An Phong Tân, đến lúc đó chúng ta tập trung binh mã tiêu diệt,
sau đó thẳng xuống Thọ Xuân khống chế Mạt Lăng.
Trên mặt Tuân Du mang theo vẻ hưng phấn, vì lời nói của Tào Tháo mà vui mừng.
Vào tháng tám sau khi kìm giữ ba tháng ở sông Hoài, tin tức Tào Tháo đem đại quân lui về Hứa Đô truyền ra khiến cho Mạt Lăng cả nước vui mừng,
dân chúng ca tụng Trương Lãng lãnh đạo anh minh, tin tưởng trở nên tăng
vọt. Tin tức quân Tào lui binh giống như liều thuốc kích thích, hóa ra
Tào Tháo cũng không phải đáng sợ không phải không thể chiến thắng, Tào
Tháo lấy lui làm tiến, vốn có thể xem là biện pháp tốt, nhưng không ngờ
làm đề cao sĩ khí quân Giang Đông như vậy.
Khác với dân chúng mục quang của Từ Thứ xa hơn rất nhiều.
Từ Thứ cùng với Triệu Vân thương nghị:
- Quân Tào lần này rút đi hiển nhiên là có lừa dối, xem phong cách của
hắn bao năm qua mỗi lần tiến thối đều có tầm nhìn rất mạnh, Tử Long có
nhớ nửa năm trước Viên thị bị trừ diệt thế nào không?
Triệu Vân tiếp lời:
- Tào Tháo lâu công Tín Đô, lui giữ Lê Dương, mà Viên thị lại dưới áp
lực bộc phát mâu thuẫn, mấy đứa con của Viên Thiệu tranh giành địa vị,
đánh lẫn nhau, Viên Đàm bị nhốt ở Bình Nguyên, cầu cứu Tào Tháo, hơn nữa còn dùng quan hệ thông gia, lấy con của Tào Tháo làm vợ, mà Viên Thượng thì lại hai mặt giáp công, một mình chiến đấu cuối cùng bị phá tại Tín
Đô, Ký Châu rơi vào tay địch.
Từ Thứ gật đầu;
- Đúng thế theo ta đoán thì quân Tào vật dụng tiền tào nhiều ra quân nửa năm tuyệt đối không thành vấn đề, hơn nữa đảo mắt đã thấy nhập thu, lúa đã chín, quân Tào thời điểm này lui binh hiển nhiên là muốn quân ta
truy kích, làm đòn hồi mã thương.
Triệu Vân đồng ý đáp:
- Nguyên Trực không mưu mà hợp với ta.
Từ Thứ nói:
- Với thực lực quân ta bây giờ còn chưa đủ để đánh bại quân địch chuyện cấp bách là làm sao án trí thỏa đáng.
Triệu Vân nghi hoặc nói:
- Chiếu theo ý của Nguyên Trực thì chúng ta không nên truy kích sao?
Từ Thứ gật đầu:
- Không sai, nếu như xuất động thì An Phong Tân khó có thể khiến người
khác yên tâm, nếu chỉ phái một bộ phận xuất động thì chỉ sợ bị quân Tào
đánh bại, cộng thêm lần này quân Tào quỷ dị, chúng ta vẫn nên trông
chừng thì tốt hơn, nếu như ta đoán không sai thì Tào Tháo lần này lui
binh không bao lâu nữa tất sẽ tiến lại, tình hình trước mắt cần phải
phòng thủ, chống lại thế công của bọn chúng, lập thành thế bất bại.
Từ Thứ và Triệu Vân thương nghị hoàn tất, quyết định không đuổi theo quân Tào.
Tào Tháo thấy quân Giang Đông vẫn co đầu không ra, giả lui biến thành
thực lui nhanh chóng lui về phía Sung Châu Võ Bình, chỉnh đốn toàn bộ.
Triệu Vân biết tin cũng không có biện pháp nào, tuy nhiên thám tử nói
Dĩnh Thượng Thành chỉ óc chút ít binh sĩ canh gác, Triệu Vân liền mang
chút binh lính tới cướp, quân ở Dĩnh Thượng thành không chịu được công
kích, lui về Sung Châu, Triệu Vân nắm lấy quyền khống chế Dĩnh Thượng
thành.
Tháng mười Tào Tháo lại mang đại quân tới tiếp cận, binh tới dưới thành.
Dĩnh Thượng thành liền bận rộn bố phòng thành trì chuẩn bị khí giới.
Bởi vì Tàng Bá lui về Hạ THái cho nên chủa tướng Dĩnh Thượng là Triệu
Vân, chỉ huy đặt trên người của hắn, mà Từ Thứ thì không có đem quân
tiến về phía trước, vẫn chủ trì đại cục ở Thọ Xuân, quân ở Dĩnh Thượng
lúc này có ba vạn, An Phong Tân có năm vạn cộng thêm hai vạn quân ở Thọ
Xuân vừa vặn là mười vạn tinh binh, mà lúc này Tào Tháo đem tất cả quân
tinh nhuệ ở Thanh Châu xuống, tất cả hai mươi vạn, tình hình tương đối
nghiêm trọng.
Triệu Vân mơ hồ cảm thấy không ổn, mặc dù được sự nhắc nhở của Từ Thứ
nhưng trong lòng của hắn tràn ngập cảm giác bất an, Tào Tháo lui binh
thì cũng thôi đi nhưng tại sao chưa lui về đến nơi đã một lần nữa xuôi
nam, điều này cho thấy trái với thông lệ bình thường, tuy nhiên lúc này
đây quân Tào rõ ràng đã mạnh hơn trước hiển nhiên là có chuẩn bị, xem ra mình phản cẩn thân một chút.