Lưu Bàn rốt cuộc hiểu ra. Lão một tay chặn cánh tay trái chảy máu ròng ròng, bàn tay còn run rẩy nắm lấy phối kiếm, mặt trắng bệch.
Lão nói:
- Là Hàn Huyền sai các ngươi đến?
Mắt Hàn Sơn càng đậm sát khí, lạnh lùng như không có sự sống, nói:
- Ngươi nói nhiều quá.
Lưu Bàn giận dữ gầm một tiếng nhìn Hàn Sơn, trong mắt là tinh thần thấy chết không sờn. Nhưng khi mắt rlão ơi vào binh khí của gã thì nổi lên nghi ngờ.
Lại nhìn đồ da trên người gã, lão bỗng nhiên kinh kêu:
- Ngươi là…
Chưa đợi Lưu Bàn nói dứt lời, đôi mắt lão không thể tin nhìn đao trong tay Hàn Sơn và bàn tay đánh một chưởng vào cổ mình, lão chậm rãi ngã xuống.
Hàn Sơn nhìn bốn phía, lúc này đội kỵ binh Lưu Bàn dẫn theo bị đồ sát không còn bao nhiêu, còn sót lại vài tên đã sớm chạy không còn bóng dáng.
Mới rồi còn giết khí thế ngất trời chớp mắt chỉ còn lại mấy trăm cái xác chia năm xẻ bảy và bãi máu đỏ thẫm.
Gió núi thổi qua, mùi máu tươi bay trong không khí.
Lúc Hoàng Trung nhận được tin tức thì lão gần như không dám tin vào tai mình, râu trắng không gió tự bay, trong mắt toát ra ngọn lửa thù hận vô cùng mãnh liệt. Lão nhớ tới các loại không tốt Hàn Huyền đối với mình, lửa giận thiêu đốt lý trí lão. Tay lão ghìm chặt binh sĩ kinh sợ run lẩy bẩy.
Hoàng Trung gầm nhẹ hỏi:
- Ngươi nói có thật không?
Binh sĩ bị hù phập phồng lo sợ, run rẩy nói:
- Nếu thuộc hạ nói dối nửa lời, nguyện lập tức chết ngay trong tay tướng quân.
Hoàng Trung người như nhũn ra ngồi phịch trên ghế, đầu óc trống rỗng.
Binh sĩ lấy can đảm nói:
- Hoàng phó tướng, Lưu tướng quân đối với chúng ta ân trọng như núi, vậy mà chết oan trong tay Hàn Huyền. Tướng quân phải báo thủ cho Lưu Bàn đại nhân!
Hoàng Trung không chút nghĩ ngợi nói:
- Việc này ta tự có suy nghĩ, ngươi đi xuống trước đi.
Binh sĩ liếc Hoàng Trung, cuối cùng kiềm không được nói:
- Tướng quân hãy cẩn thận, Lưu đại nhân đã đi thì Hàn thái thú chắc chắn sẽ tìm tướng quân.
Mí mắt Hoàng Trung co giật, trong lòng vô cùng thống khổ. Một bên là huynh đệ thân như tay chân, một bên là tín niệm mình giữ vững không lung lay. Nếu phải lựa chọn thì nên làm sao mới tốt đây? Không lẽ thật sự buộc mình tạo phản?
Binh sĩ lại nói:
- Mặc kệ tướng quân làm chuyện gì, đám thuộc hạ đều sẽ sống chết theo cùng!
Hoàng Trung nhìn binh sĩ đó, thở dài, phất tay bảo họ lui xuống.
Lúc này Hàn Huyền không hề hay biết Lưu Bàn đã xảy ra chuyện. Binh sĩ Lưu Bàn trong lòng biết rõ cũng không nói cho Hàn Huyền. Bởi vì theo chúng thấy thì đó là điều Hàn Huyền đã làm. Mấy binh sĩ bỏ trốn vội vàng đuổi theo quân đội lúc trước của Lưu Bàn, nói ra hết sự việc. Binh sĩ biết chuyện lửa giận ngút trời, nói phải trả thù cho Lưu Bàn. Còn mấy tướng lĩnh dẫn đầu, sau khi vội vàng bàn bạc thì cùng quyết định đi tìm Hoàng Trung, để lão giải quyết.
Ban đêm ngày hôm đó, toàn bộ binh sĩ trở lại Trường Sa thành.
Hàn Huyền biết tin rất là kinh ngạc, đích thân sai người nghênh đón, tất nhiên Hoàng Trung cũng ở trong số đó.
Hàn Huyền nhìn trong ngoài quân đội mấy vòng, không phát hiện bóng dáng Lưu Bàn.
Gã nghi ngờ hỏi:
- Lưu Bàn tướng quân đâu?
Tất cả binh sĩ im lặng không nói.
Hàn Huyền lờ mờ cảm giác ra có chuyện gì, cao giọng hỏi:
- Có chuyện gì?
Rốt cuộc một tướng sĩ mở miệng:
- Lưu tướng quân đã chết.
Hàn Huyền ồ một tiếng, không biết nên nói gì, lòng nửa mừng nửa lo. Mừng là vì Lưu Bàn cái đinh trong mắt đã đi, Hoàng Trung nằm trong lòng bàn tay gã. Lo là không có Lưu Bàn giúp đỡ, gã làm sao giữ vững Trường Sa đây?
Một lúc sau gã mới hồi phục tinh thần khỏi trầm tư, lấy làm lạ hỏi:
- Tại sao các ngươi lành lặn không bị thương, mà chỉ Lưu tướng quân xảy ra chuyện?
Tướng sĩ lạnh lùng nói:
- Việc đó phải hỏi thái thú ngài đây.
Hàn Huyền chưa từng gặp có người dám nói chuyện như vậy với mình, tất nhiên là trừ Hoàng Trung ra.
Gã vừa kinh ngạc vừa tức giận nói:
- Ngươi chỉ là một thiên tướng tép riu, dám to gan ăn nói như vậy với bổn tướng quân? Có phải ngươi ăn gan hùm mật gấu? Người đâu, kéo xuống chém cho ta!
- Khoan đã!
Hoàng Trung quát to ngăn cản vệ sĩ ra tay.
Hàn Huyền cau mày, lạnh lùng nói với Hoàng Trung:
- Hoàng Trung, ngươi muốn làm gì? Trước kia có thằng nhãi Lưu Bàn chống lưng cho ngươi, giờ hắn đã chết, ngươi biết điều thì tự giữ thân, hay là ngại sống quá lâu?
Hoàng Trung thản nhiên nói:
- Hàn thái thú, chuyện Lưu Bàn tướng quân hy vọng ngài có lời giải thích rõ ràng.
Hàn Huyền căn bản không thèm ngẫm nghĩ căn nguyên trong đó, chỉ nhe răng cười nói:
- Hoàng Trung à Hoàng Trung, trên trời có đường người không đi, địa ngục không cửa ngươi cứ vào, cái này đừng trách bổn thái thủ lòng dạ độc ác. Chuyện trước sau cùng thanh toán một lần đi, dù ngươi có là mèo tinh chín mạng cũng không đủ chém. Người đâu!
Hàn Huyền quát to:
- Trói Hoàng Trung lại cho ta, đem ra chém!
Hoàng Trung cười nhạt nhìn Hàn Huyền, trong mắt không có chút cảm tình. Mắt lão như thanh kiếm sắc bén đâm vào tim Hàn Huyền.
Hàn Huyền đối diện ánh mắt đó, lông tơ dựng đứng, lòng đầy sợ hãi. Ngay cả vệ sĩ phút chốc không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hoàng Trung nói:
- Lưu tướng quân một lòng hỗ trợ thái thú cùng thủ vững Trường Sa, mà ngươi tại sao nhẫn tâm giết tướng quân?
Hàn Huyền không hiểu gì cả, cãi lại rằng:
- Nói xằng nói bậy! Vệ sĩ đâu, còn không mau kéo hai tên này kéo xuống chém!
Hoàng Trung rốt cuộc tức giận, nhưng trong lòng lão còn đang giãy dụa, cho nên vệ sĩ chỉ dùng chút sức là kéo Hoàng Trung xuống được.
Binh sĩ Lưu Bàn thấy vậy giận mà không dám nói.
Khóe miệng Hàn Huyền treo nụ cười chiến thắng, dù rằng ở trong mắt người khác thì cực kỳ đáng ghét.
Hoàng Trung bị đẩy lên đài, vệ sĩ đã chuẩn bị xong, chỉ chờ Hàn Huyền ra lệnh một tiếng là xử tử lão ngay.
Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc thì rốt cuộc có người dẫn đầu quát:
- Hàn Huyền vô năng, giết trung lương, thành phá là việc sớm hay muốn. Nếu thành phá mất nhà, chẳng bằng giết hắn, đầu hàng Giang Đông thì có lẽ còn được lễ đãi chút. Lại nói bình thường Lưu tướng quân đối xử với chúng ta như thế nào, các huynh đệ có lương tâm hãy ngẫm nghĩ đi! Tướng quân ôm nỗi mà oan chết, không lẽ các ngươi không muốn trả thù cho tướng quân sao? Không muốn giải oan cho Hoàng tướng quân?
Giọng nói đó lúc vừa vang lên thì không bao nhiêu người hưởng ứng, nhưng binh sĩ Lưu Bàn bắt đầu dao động.
Hàn Huyền sắc mặt từ xanh biến trắng, lại từ trắng biến đen.
Gã có chút phát cuồng kêu to:
- Là ai! Là ai đang kích động quân tâm? Các ngươi phản rồi, không muốn sống rồi, đều kéo ra ngoài chém hết cho ta!
Người lên tiếng lạnh lùng nói:
- Ta chính là tòng quân hiệu úy Dương Phổ đây, hôm nay phải lấy cái đầu chó nhà ngươi!