Khi đi qua trấn Dương Tuyền, Lăng Thống nâng cao tinh thần, cưỡi chiến mã cao to, tay cầm ngân thương, ở đằng trước mở đường. Đằng sau gã theo sát vài thuộc cấp, sau nữa chính là ba ngàn binh sĩ có chức vụ riêng, ngay ngắn có trật tự. Một người đẩy xe gỗ, hai người ở hai bên quan sát. Trên xe gỗ chất đầy lương thảo. Đội xe như vậy có hơn trăm chiếc, kéo thành một hàng dài, cực kỳ đồ sộ, xe lương *lộc cộc* lăn bánh đi qua.
Lăng Thống một bên cẩn thận quan sát bốn phía vừa hỏi thuộc hạ:
- Vương Vĩ, bên chúa công có sai người tiếp ứng chúng ta không?
Thuộc hạ tên Vương Vĩ tuổi chừng ba mươi, thoạt trông khá lão luyện, sắc mặt vui mừng nói:
- Bẩm tướng quân, vừa mới nhận được tin, chúa công đã phái Thái Sử Từ tướng quân tiến đến tiếp ứng. Nhanh nhất một ngày, chậm nhất ba ngày là có thể tới kịp.
Lăng Thống gật đầu, ngẫm nghĩ, lại nhìn đằng trước địa hình ngày càng phức tạp.
Gã suy tư, nói:
- Thám tử báo lại vùng phía trước tuy bằng phẳng nhưng hai bên phần lớn là rừng rậm, đồi núi, dễ dàng giấu binh lính. Thêm vào trời thu khô ráo, không thể không đề phòng.
Vương Vĩ nhìn sắc trời, mặt trời đã ngã về tây, sắp tối đen, đề nghị rằng:
- Không bằng tướng quân chọn chỗ nguồn nước cao lập trại quan sát rồi mới hành động tiếp?
Lăng Thống gật đầu nói:
- Mưu đang có ý này.
Vương Vĩ chắp tay nói:
- Vậy thuộc hạ lập tức hành động ngay!
Lăng Thống gọi lại nói:
- Vương phó tướng, xem xét kỹ chút, chúa công đã sớm viết thư nói đất Dương Tuyền là một cửa ải, chỉ cần có thể đạp qua là bình yên vô sự. Trước mắt chỉ cần chúng ta vượt qua tối nay thì lương thảo không thành vấn đề.
Vương Vĩ đáp:
- Thuộc hạ đã rõ!
Lăng Thống thở ra một hơi, nghiêm túc quan sát tình hình bốn phía.
Không lâu sau Vương Vĩ chọn một nơi không tệ lắm, bắt đầu ra lệnh binh sĩ xây dựng chỗ ở tạm thời.
Lăng Thống đi vòng vòng xem xét, không ngừng đánh giá địa thế, thấy chỗ mình ở tuy rằng cao, lại có nguồn nước, trước mắt dù bằng phẳng thấy rõ hết tình hình nhưng hai bên đồi núi lên xuống, lại có khe rãnh, dễ dàng giấu binh lính. Gã nhớ tới trong thư Trương Lãng dặn đi dặn lại rằng mình phải cẩn thận Chu Du xuất quỷ nhập thần. Gã càng nghĩ càng không yên tâm, thúc giục quân thu doanh, suốt đêm chạy đi.
Vương Vĩ vừ mới sắp xếp xong đại trại, thấy Lăng Thống đổi ý thì nghi hoặc hỏi:
- Tại sao tướng quân đổi ý?
Lăng Thống thành thật nói:
- Nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy đi suốt đêm tốt hơn, nói thật ra chỗ này không hợp ở lâu.
Vương Vĩ thầm cười nhạo, nghĩ rằng Lăng Thống tuy dũng mãnh nhưng lần đầu lĩnh binh, khó tránh khỏi nghi thần nghi quỷ.
Gã cười nói:
- Có phải tướng quân nghĩ nhiều quá không? Chỗ này là địa bàn của chúa công, địch quân đâu thể đến đi như gió, dễ dàng lẻn vào đây?
Dù Lăng Thống trẻ tuổi nhưng tâm tư không nhỏ. Gã hiểu bảy, tám phần biểu tình trên mặt Vương Vĩ, nhưng không thèm để trong lòng.
Lăng Thống nghiêm mặt nói:
- Vương phó tướng, cẩn thận vẫn hơn. Chỗ này địa hình phức tạp, hai bên khe rãnh dễ dàng giấu quân, sườn núi lại có nhiều cây dại, thêm vào trời thu khô ráo, một khi thật sự xuất hiện địch quân, lại chặn nguồn nuốt rồi phóng lửa thì lương thảo gặp nguy hiểm!
Vương Vĩ không tin đáp:
- Tướng quân đa nghi quá, quân ta đã chiếm lấy nguồn nước.
Lăng Thống lắc đầu nói:
- Chúng ta chiếm không phải ngọn nguồn. Nếu là bình thường thì chúng ta không bị ảnh hưởng gì, nhưng bây giờ gánh trọng trách lương thảo, không thể không đề phòng. Ngươi xem trước mặt một mảnh bằng phẳng, địch quân tùy tiện ở trên núi đốt lửa là có thể buộc chúng ta xuống núi, sau đó đội kỵ binh đột kích, tới khi đó chúng ta sẽ rất nguy hiểm.
Vương Vĩ thầm nghĩ, ngươi là chủ tướng, ngươi nói sao thì nghe vậy.
Lăng Thống nhanh chóng ra lệnh binh sĩ thu xếp, tiếp tục lên đường.
Hành động của Lăng Thống khiến binh sĩ rất bất mãn, nhưng họ không biết là mệt thì mệt nhưng đã cứu về một mạng.
Vốn Chu Du đã sớm phái binh sĩ chờ tại thượng nguồn nước, chỉ đợi sườn núi dâng lên khói bếp là sẽ khiến binh sĩ chờ sẵn đổ vào nhiều thuốc mê, tuy không độc chết người nhưng khiến tay chân mềm nhũn, ói ỉa liên tục.
Lăng Thống hành quân suốt đêm ra ngoài dự đoán quả nhiên khiến Chu Du ngoài ý muốn, chỉ đành ra lệnh binh sĩ cứng rắn phát động công kích. Chu Du làm vậy cũng là hết cách. Một mình xâm nhập vào lòng địch, binh nguyên thành việc quan trọng nhất, có thể giữ một binh sĩ thì có thêm một phần sức chiến đấu. Không tới lúc bất đắc dĩ thì tuyệt sẽ không ngốc đến liều mạng.
Khi binh sĩ báo cho Chu Du địch quân bỗng thu thập hành trang suốt đêm lên đường thì y quyết đoán ra lệnh, khiến ba ngàn kỵ binh xa ngoài mười dặm lập tức xuất kích, xung phong vào địch quân. Hai ngàn bộ binh khác chuẩn bị mồi lửa phóng hỏa. Chỉ cần đốt sạch lương thảo thì nhanh chóng rút lui.
Đêm đã khuya.
Xe lương vẫn chậm rãi đi tới, tuy mệt nhọc một ngày nhưng tố chất của binh sĩ Giang Đông không tệ, không có oán hận câu này, đội xe vẫn giữ đội hình đại khái.
Lúc này, kỵ binh của Chu Du từ mặt sau bắt đầu bám theo.
Khi Vương Vĩ nhiều kinh nghiệm cảm giác có chút bất ổn thì lập tức báo cáo cho Lăng Thống, sau đó tự mình xuống ngựa nằm sấp xuống đất nghe.
Chỉ chốc lát sau, mặt gã xám xịt nói:
- Lăng tướng quân, quả nhiên bị tướng quân đoán trúng rồi.
Trên mặt Lăng Thống không có vẻ gì là sợ hãi, hỏi:
- Ta đoán trúng cái gì?
Lần này Vương Vĩ không hề cảm thấy Lăng Thống kiêu ngạo, nét mặt có chút lo âu nói:
- Có kỵ binh đuổi theo chúng ta, động đất rất thường xuyên, hiển nhiên là gót sắt không bọc vải, chắc họ phát hiện tướng quân đổi ý lên đường thì hấp tấp không có thời gian chuẩn bị.
Lăng Thống hừ một tiếng, nói:
- Nên đến thì sẽ đến.
Sau đó vẻ mặt cực kỳ tự tin bảo:
- Lập tức truyền lệnh, khiến xe lương kích cỡ lớn tụ tập thành trận hình chữ nhật, trung gian chỉ chừa một người ra vào. Tất cả binh sĩ đổi cung tiễn ở bên trong, khiến xe lương vắt ngang đường chặn đội kỵ binh của địch quân đột kích.
Vương Vĩ truyền lệnh xuống xong lo lắng hỏi:
- Tướng quân, lấy xe lương làm trận tuy có thể chặn kỵ binh đột kích nhưng một mồi lửa thiêu cháy thì chẳng phải là lương thảo tiêu đời?
Lăng Thống kiên quyết nói:
- Vương phó tướng yên tâm đi. Lúc này muốn bảo vệ hết thì khó, nhưng lấy nhỏ đổi lớn, tin tưởng chúa công sẽ không trách chúng ta.
Vương Vĩ dường như hiểu ra điều gì, gật đầu.
Lăng Thống bỗng nhiên lạnh lùng nói:
- Chuẩn bị chiến đấu!
Lăng Thống vừa nói dứt lời thì phía xa bắt đầu truyền đến tiếng gót sắt rầm rập, thế vạn quân lôi đình, hùng dũng đến. Thanh âm từ xa đến gần, chỉ chớp mắt đã ở trong vòng trăm thước. Dù là Lăng Thống hay binh sĩ dưới tay đều cảm thấy láp lực nặng nề.