Tảng đá uy lực cực lớn, đối phương vốn không có cách nào phản kích, chỉ có nước lùi trở về lỗ châu mai tránh đi mũi nhọn.
Từ Hoảng không xung phong ngay, Trương Hoành thở phào một hơi.
Cứ thế kéo dài nửa cảnh giờ thì đá bay mới dần biến thưa thớt.
Vì vậy mà thành Nhữ Nam bị đập thủng lỗ chỗ, thành đá rung động.
Mắt thấy đá đã hết mà ‘Quật tử quân’ đã tới bước cuối cùng, Từ Hoảng không chút do dự vung lệnh kỳ số một, kèn thổi lên, trống trận đánh ầm ầm. Binh sĩ bắt đầu ào ạt xung phong.
Bởi vì thành Nhữ Nam mất đi sông hộ thành bảo vệ, giảm ít nhất bảy mươi phần trăm năng lực phòng hộ, thêm vào mặt sau có tên bay mạnh mẽ yểm hộ, binh sĩ Giang Đông rất là thoải mái tới gần chân tường thành. Tiếp theo bắt đầu nâng thang lên, quân tinh nhuệ nhất bắt đầu leo lên công thành.
Thật rõ ràng, công cụ phòng ngự trên thành sớm thưa thớt chứ không phong phú như bắt đầu. Bị quân Giang Đông vây thành gần một tháng không cho họ cơ hội bổ sung nhiều. Trải qua lúc đầu dày đặc, tảng đá, hàng rào gỗ, dầu sôi, mấy thứ này bắt đầu giảm bớt nhiều.
Thiếu đi phản kích mạnh mẽ, đám lính tất nhiên nhìn ra được, càng dốc sức leo lên thành.
Rất nhanh, có không ít binh sĩ đã leo lên tường thành, bắt đầu đấu xáp lá cà với quân Tôn Sách.
Các đại tướng như Hoàng Tự, huynh đệ họ Lữ làm gương cho binh sĩ xung phong tiền tuyến, một đường dũng mãnh không thể đỡ.
Lúc này Trương Hoành vẫn đang chỉ huy binh sĩ ngoan cường chống chọi.
Theo binh sĩ Giang Đông không ngừng ùa lên, lại có đại tướng áp trận, thành Nhữ Nam bắt đầu toàn tuyến báo nguy.
Hoàng Tự tuổi trẻ sung sức, mang theo dư uy bắt Tôn Sách, là người đầu tiên khinh trang leo lên tường thành. Người còn chưa đạp đất thì binh khí từ bốn phương tám hướng đã bủa vây. Hoàng Tự là kẻ tài cao mà gan lớn, không chút sợ hãi, lập tức chém giết mấy người. Dựa vào sức một mình gã canh giữ vị trí lỗ châu mai, khiến binh sĩ mặt sau leo lên chi viện. Đằng sau không ngừng có binh sĩ leo lên, hai bên mới chính thức bắt đầu trận chiến tranh đoạt tường thành.
Bởi vì quân Giang Đông liên tục chiến thắng, sĩ khí tăng cao chưa từng có, ai cũng hừng hực khí thế, anh dũng chiến đấu Nhữ Nam.
Trương Hoành tuy tổ chức binh sĩ cố sức chiến đấu, bất đắc dĩ sĩ khí bên ta không cao, hai bên lại chênh lệch quá lớn, tiêu hao một hồi rất nhanh rơi vào thế yếu. Nếu chỉ là thế thì thôi, chưa đến mức lập tức thua ngay, thành đổi chủ. Chết tiệt là trong kịch chiến phòng vệ thành, phòng tuyến thành lâu căng thẳng, bên dưới thành đa số binh sĩ bị điều động lên trên tường thành phòng thủ, chỉ để lại một đội nhân mã canh gác cửa thành. Lúc đó hàng tướng cũ của Viên Thiệu là Lý Phong lĩnh kỳ binh ‘Quật tử quân’ đào địa đạo, thành công tập kích góc xa cửa thành. Sau đó nhân mã tập hợp chưa tới giây lát thì bắt đầu giết lên. Binh sĩ thủ thành không kịp đề phòng, bị mười mấy người Lý Phong giết tan nát. Lý Phong liều mạng mở ra cửa thành, dẫn quân đội chi viện ngoài thành vào.
Đợi Trương Hoành biết cửa thành nguy nan, muốn điều động một phần nhỏ binh sĩ còn đang nghỉ ngơi trong thành để trám chỗ thì mọi thứ đã muộn.
Đám Cao Thuận ở ngoài thành chờ đã lâu, nào có bỏ qua cơ hội tốt như vậy? Lập tức dẫn binh ùa vào, bắt đầu trận chiến thu quan cuối cùng.
Dân chúng trong thành ai cũng núp trong nhà, nghe bên ngoài tiếng chém giết kinh thiên động địa. Mọi người run sợ vỡ mật, rất sợ không cẩn thận sẽ bị tai họa bất ngờ. Con nít bị hù dọa không ngừng khóc, phụ mẫu vội vàng an ủi.
Cao Thuận lĩnh binh tiến vàng, vô tình tàn sát binh sĩ đang phản kháng.
Binh sĩ của Tôn Sách không dễ dàng bỏ vũ khí đầu hàng, có không ít còn đang liều mạng đấu tranh.
Trong thành Nhữ Nam tiến vào chiến đấu quy mô lớn trên đường phố. Phố lớn ngõ nhỏ, mỗi chỗ đều xảy ra cuộc chém giết, khắp nơi máu thịt tứ tung, tiếng hét thảm liên hồi.
Từ Hoảng dẫn binh sĩ dù là về binh lực hay tâm lý, hoặc sĩ khí đều chiếm ưu thế áp đáo. Rất nhanh, quân Tôn Sách bắt đầu không thể ngăn cản, xuất hiện cục diện tan tác.
Mắt thấy thành Nhữ Nam đã mất đại thế, Trương Hoành đứng trên thành lâu, xung quanh lấp lánh ánh lửa chiếu sáng tất cả. Bên cạnh gã không có một tùy tùng, trong gió đêm tỏ ra vô cùng suy sút. Gã nhìn xung quanh ngày càng nhiều, ngày càng sáng ngọn đuốc, binh sĩ vây quanh lên. Tiếng giết dần yếu đi, lòng tuyệt vọng thở dài, rút đao tự vẫn mà chết.
Trương Hoành chết đi, Tôn Quyền chỉ huy ba quân không còn lòng chiến đấu, trong lúc trốn chạy đã bị bắt.
Hai đại chủ tướng ra đi, quân Tôn Sách như rắn mất đầu, thành Nhữ Nam nhanh chóng thất thủ.
Mùa thu năm một trăm chín mươi tám công nguyên, Trương Lãng lĩnh binh thân chinh nam Dự Châu, đại tướng Từ Hoảng dựa vào quật tử quân bất ngờ chiến thắng, công phá thành Nhữ Nam. Tôn Dực sớm chết trận, huynh đệ Tôn Sách, Tôn Quyền lần lượt bị bắt giữ. Thành Nhữ Nam bị diệt, tuyên cáo nguyên bang Tôn Kiên để lại thế lực dẫn đầu Tôn Sách trong thời gian quân phiệt ngắn ngủi vài năm rốt cuộc kết thúc.
Từ Hoảng đánh hạ Nhữ Nam, Trương Lãng lại mở rộng thế lực đến vùng Dự Châu, chân chính trở thành hổ thị Trung Nguyên. Như vậy là không chỉ khiến bên cạnh Lưu Biểu ở trong chiến loạn ngửi được nguy hiểm, chính Tào Tháo ở Trung Nguyên cũng tăng nhanh bước chân tiến quân Quan Trung tam phụ, gia tăng binh lực bao vây Trương Tế.
Đây chẳng qua là việc sau này, trước mắt Trương Lãng còn chưa biết tin Nhữ Nam chiến thắng.
Hắn chỉ là yên tĩnh chờ đợi tin tức của Thái Sử Từ.
Tuy Lăng Thống còn rất trẻ tuổi nhưng nghiêm khắc tỉnh táo. Gã biết mình gánh trách nhiệm to lớn, vậy nên trên đường đi cực kỳ cẩn thận.
Khi trinh sát báo lại nói phát hiện dấu vết binh mã của địch quân, phản ứng đầu tiên chính là lập tức sai người thông báo cho đội ngũ tiếp ứng mình, hy vọng họ có thể nhanh lên trợ giúp. Không phải gã gan bé sợ phiền phức, mà vì có phụ thân gã giáo dục, biết việc gì cũng phải lấy đại cục làm trọng. Trước mắt Lăng Thống mang theo ba ngàn binh sĩ, lỡ đâu xảy ra tình huống gì, tự bảo vệ mình thì không thành vấn đề, nhưng muốn bảo vệ lương thảo thì hơi khó khăn.