văn võ bước ta trước dinh, Kim Liên Tử tay xách hai thằng lùn vào dinh ra mắt.
Thủy Hoàng nói: "Ta chào chơn nhơn, vậy chớ hai người lùn này ở đâu mà dẫn tới?".
Kim Liên Tử nói: "Thiệt chẳng giấu chi bệ hạ, nay tôi vâng mạng Hải Triều thánh
nhân, xuống núi giúp bệ hạ, may đâu đi đến dinh ngó thấy hai thằng yêu đạo này
đang đứng trên mây, lộng phép phi sa tẩu thạch rồi tôi dùng dây khổn tiên trói nó
đem dâng làm lễ ra mắt bệ hạ". Thủy Hoàng nghe rồi giận lắm, nói: "Té ra hai
thằng lùn này nó làm chước quỷ mưu thần mà hại hết bấy nhiêu binh của trẫm". Bèn
truyền lệnh dẫn vào đại trướng, đặng coi thử nó là người bực nào, và hỏi cho minh
bạch, rồi sẽ chém. Quân nhơn lật đật dẫn hai người vào trướng, các quan văn võ ai
cũng đều coi hai người lùn ấy, mình không thước, chừng hai thước mốt mà thôi,
người thì nói, kè thì cười, đang cười cười, nói nói, Mao Toại đã tới. Thủy Hoàng xem
thấy quả nhiên mình mảy thấp lùn, mi tên là chi? Có tài gì giỏi, dám lộng tà thuật
hại binh mã của ta, phải khai cho thiệt". Mao Toại nói: "Ngươi muốn biết tên ta sao?
Ta đi chẳng cãi tên, ngồi không đổi tánh, ta ở núi Tích Thạch, động nhân âm tu
luyện tên ta là Mao Toại đây; còn thằng này là học trò của ta, tên Khoái Văn
Thông". Thủy Hoàng nói: "Vậy ngươi là Mao Toại tuy chưa từng gặp mặt, song nghe
tiếng đã lâu, lúc trước Tôn Tẫn bị nạn, cũng nghe rằng: "Nhờ ngươi lộng phép thần
thông, cứu sống thằng Cụt, hôm nay lại xuống núi làm gì". Mao Toại: "Thiệt chẳng
giấu chi ngươi, vì Tiên hành quan của ngươi dùng bảng thiên tiễn bắn chết tam ca
của ta, nên ta trộn đặng linh đơn cứu sống, khi hôm bày kế khốc tan, bảo hai thầy trò
ta cầm cờ, tới cướp dinh ngươi, tình cờ lầm tay ngươi bắt, ngươi phải thả về thì xong,
nếu không thả, vậy ngươi có biết Tôn Tẫn lợi hại thế nào không, nếu người đến đây
cứu ta, ắt là ba quân của ngươi chết hết". Thủy Hoàng nghe nói: "Trong lòng kinh
hãi, nghĩ thầm rằng: "Có khi thằng yêu đạo này nói thiệt chẳng chơi đâu, nếu thằng
cụt dấy binh tới đánh, ta biết làm sao?". Còn đang suy nghĩ, xảy thấy quân vào báo,
nói: "Nay có nguyên soái lãnh binh đi cướp tang, bị Tôn Tẫn bày trận binh xa, giết
binh mã chết hết, còn tiên hành quan bị bắt, chưa biết chết sống thế nào. Chúng
tướng chạy về đang dừng trước dinh, xin bệ hạ định đoạt". Thủy Hoàng nghe nói cả
kinh, truyền chỉ đòi vào. Bọn Chương Hàng vào trướng, cúi đầu xin tội. Thủy Hoàng
hỏi: "Tuy thất trận bị thua, song hãy còn bao nhiêu binh mã?". Chương Hàng đem
việc cướp tang dưới núi Tức Mặc, bị xe vạn nhẫn chém giết một trận, rồi bị Liêm Tú
Anh bắt sống Vương Tiễn, rượt giết sạch hết, còn lại vài tên quân kỵ về đây. Thủy
Hoàng nghe nói, thương xót không cùng, than rằng: "Khá tiết thay, vài muôn binh
hùng đều chết dưới binh xa, hết sạch, chẳng biết Vương Tiễn sống chết thế nào, biểu
trẫm an lòng sao đặng!". Kim Liên Tử tâu rằng: "Bệ hạ chớ phiền não, binh gia
thắng bại là lễ thường, Tiên hành quan tuy bị bắt, chẳng bao lâu ắt cũng trở về, liệu
không đến bị hại đâu; nay tôi vâng pháp chỉ của thầy tôi xuống núi, quyết bắt Tôn
Tẫn trả thù cho bệ hạ". Thủy Hoàng nói: "Xin nhờ phép luật chơn nhơn, chớ trẫm
nay không biết tính chi đặng". Rồi nói với bốn tướng rằng: "Tội chúng ngươi bại trận
trẫm hãy thứ dung, thôi trở về dinh an nghĩ". Bốn tướng lạy tạ ơn lui ra. Thủy Hoàng
nói với Tử Lăng rằng: "Vậy trẫm đem hai thằng yêu đạo lùn này đưa về cho nước
Yên mà đỗi Tiên hành quan, chẳng biết có đặng cùng chăng?". Tử Lăng tâu rằng:
"Không nên, Tiên hành quan là học trò của Hải Triều thánh nhơn vâng sắc Ngọc đế
phò giúp bệ hạ, chẳng phải là tự xưng ý riêng, tôi chắc Tôn Tẫn không dám trái trời
mà sát hại Vương Tiễn đâu? Còn hai thằng yêu đạo này, nó không ở cao sơn tịnh
dưỡng, riêng khai sát giới, y có tà thuật, giết hại binh mã của bệ hạ, lẽ phải trị tội,
nếu tha nó về, khác nào thà cọp về núi, và Tôn Tẫn lại thêm vây cánh mà phải
mang hại đi giờ". Thủy Hoàng nghe nói giận lắm, mắng rằng: "Thằng yêu đạo lùn,
mi ỷ yêu thuật tà pháp giết hết binhmã của ta, để mi mà làm gì, truyền đao phủ quân
dẫn hai thằng yêu đạo ra khỏi dinh mà bên đầu". Quân đao phủ vâng lệnh xông ra,
lột mão hai người, dắt tuốt ra ngoài. Văn Thông nói: "Sư phục ôi! Không xong rồi,
người ta muốn giết thầy trò mình, biết liệu làm sao bây giờ?". Văn Thông nói: "Thầy
có phép ngũ dọn tam thuật và phép ẩn thân, lại biết bảy mươi hai cách biến hóa còn
sợ gì mà trở lại hỏi tôi, nếu vậy chẳng là thầy già mà quên đi chăng?". Mao Toại
nói: "Ta cùng con mở tay mở chân, thì mới độn đặng, biến đặng, chớ nay mi bị trói,
ta xiềng, làm sao thoát khỏi:. Văn Thôngnói: "Thầy lẫn rồi sao! Ta mang luôn sợi
dây mà chạy, thì làm sao không đặng?". Mao Toại nói: "Nghiệt chướng, mi không
biết gì, dây ấy không phải là đồ phản, vốn dây khổ tiên rất nên lợi hại, dẫu ngũ độn
tam thuật đi nữa, hễ gặp bửu bối ấy khó bề thoát thân". Văn Thông hỏi: "Thầy nói
như vậy, thì chẳng là thầy trò ta chờ chết hay sao?". Mao Toại nói: "Không phải chờ
chết đâu, ấy thiệt trông khai đao cho rảnh". Văn Thông nghe rồi, sa nước mắt nói:
"Thầy ôi! Thầy tưởng tình giao kết với Tôn Tẫn, luống chịu những việc muôn nhọc
ngàn khổ, gian nan hiểm trở đôi phen ba lượt cứu giúp cho người đặng sống lại, sai
tôi xuống núi tình nghĩa hai bên trọng hết, ai dè nay trở hại mình, người có thần
thông quảng đại làm sao mà chẳng tới cứu thầy trò ta, như vậy có phải là hai chữ
giao tình thả theo dòng nước rồi con chi".
Nói về vua Tần và Kim Tử Lăng, cùng một phe văn võ ở nơi trưởng đến giờ ngọ
ba khắc, thì chém đầu hai thằng đạo nhơn lùn, Kim Liên Tử xảy nhớ trực lại thất
kinh dậm chân nói: "Dây khốn tiên ấy là đồ rất báu cảu tiên gia. Tổ sư xuống núi
giao cho Vương Tiễn đặng bắt tướng giặc, hôm nay vấy máu thì pháp bửu chẳng
linh, ta sợ ý dè dặt, bỏ quên đến nỗio ngộ sự". Bèn bước ra tâu rằng: "Hai thằng lùn
ấy giữa thinh không tôi dùng dây khổn tiên trói lại, vốn là hai vật bửu bối không nên
vấy máu, tôi xin lấy dây khác mà đổi, rồi sẽ giết chẳng muộn chi". Thủy Hoàng nói:
"Nếu chơn nhơn sợ pháp bửu vấy máu ấy truyền quan Đương thực the chơn nhân lấy
pháp bửu về, bất kể giờ khắc nào hễ đôi rồi thì trảm liề". Quan Đương thực chạy
trước truyề chỉ rằng: "Quân sĩ hành hình bây khoan động thủ, có chỉ Thánh thượng
đến đây, vốn dây cột hai thằng lùn ấy, là đồ pháp bửu của tiên không nên vấy máu,
nay có chơn nhơn tới thâu chơn nhơn tới thâu bửu bối, rồi sẽ khai đao chẳng luận giờ
khắc nào, hễ chém rồi liền dâng thủ cấp". Quân đao phủ nghe nói tránh vẹt hai bên,
chờ nhơn chơn tới châu bửu bối. Lúc ấy thầy trò Mao Toại trong bụng mừng thầm.
Mao Toại cúi đầu nói nhỏ Văn Thông rằng: "Con nhớ nghe Kim Liên Tử tới thâu
dây khổn tiên chăng? Chờ nó mở rồi thì chây như chơi?". Văn Thông hỏi: "Thầy trò
ta cỡi mây hay độn thổ". Mao Toại nói: "Độn thổ tiện hơn, thôi thầy trò ta giả ý
nhắm mắt, cúi đầu chớ nói tiếng chi". Lúc ấy Kim Liên Tử đi tới gật đầu năm ba cái,
than thở sáu bảy lần nói: "Yêu đạo, mi không ở Cao sơn động phủ, mà tu hành, vì
người xuống chốn hồng trần nên có tai hại này". Liền thay dây khác, thâu bửu bối
rồi hốiquân chém quách, xảy nghe hai thầy trò Mao Toại nói: "Chúng ngươi coi ta đi
nè". Liền co mình chun mất, chúng nhân hoảng kinh, cạhy vào phi báo, Vua tôi
Thủy Hoàng đều sửng sốt, Kim Liên Tử nghe báo giận lắm nói: "Để sáng ngày tôi ra
trận, bắt nó về đây sẽ giết chẳng muộn".
Đây nói về Tú Anh tiểu thơ vào trướng quỳ xuống nói: "Tôi là Điệt Tức Liêm Tú
Anh, bắt sống đặng Vương Tiễn đem về báo công". Tôn Tẫn nghe nói vội vàng đứng
dậy nói: "Quý nhân, cháu hãy đứng dậy, bắt được Vương Tiễn thiệt công chẳng nhỏ,
dẫn nó vào đây cho ta coi thử". Tiểu thơ đứng dạy dẫn quân dẫn Vương Tiễn vào
trướng. Vương Tiễn ngó thấy Tôn Tẫn trong lòng kinh sợ chẳng xiết, Tôn Tẫn nói:
"Vương Tiễn mi tự thị là anh hùng cái thế, làm sao ngày nay còn phải mắc tay ta".
Vương Tiễn cúi đầu sợ trái ý trời, mắc tội chẳng nhỏ". Đang lúc khó phân, quân vào
báo nói: "Binh mã nước ta đến cướp dinh Tần, bị gió dậy, cát đất bay trở lại đánh
binh ta cả thua chạy về, còn thầy trò Mao chơn nhơn chẳng biết đi đâu, nên tôi phải
về báo". Tôn Tẫn nghe báo cả kinh nói: "Bên dinh Tần có người nào giỏi mà phá
được phép ta, thôi để ta đoán thầy trò Mao đệ đi đâu cho biết". Bèn co tay coi biết
các việc. Tiểu thơ nghe nói thì hỏi Tam thúc rằng: "Chẳng hay thầy trò Mao chơn
nhơn đi đâu vậy?". Tôn Tẫn nói: "Nay Hải Triều thánh nhân sai Kim Liên Tử xuống
núi, bắt hết thầy trò nó mà dẫn về dinh Tần". Tiểu thơ hỏi: "Vậy mà có làm hại đến
tánh mạng g không?". Tôn Tẫn nói: "Chẳng hề gì". Tiểu thơ nói: "Nếu chẳng hề gì
sao chú không đem Vương Tiễn chém phứt cho rồi". Tôn Tẫn nói: "Chẳng cần giết
nó, chờ nghe tin Mao Toại thế nào, nếu có giết thầy trò Mao Toại thì chừng đó ta sẽ
chém nó cũng chẳng muộn gì". Bèn dạy đem Vương Tiễn cầm tù. Tiểu thơ chẳng
dám trái lịnh, đem Vương Tiễn nhốt vào củi, sai ít tên quân coi giữ.
Nói về Tôn Tẫn dạy bày tiệc cùng Triệu vương cô và chúng tướng ăn mừng,
đang ăn uống nơi trướng, thầy trò Mao Toại độn thổ về đến dinh Yên, vào trướng
chun lên xem thấy chúng tướng đang ngồi uống rượu. Mao Toại giận lắm mắng
rằng: "Thằng Cụt bụng mi xấu lắm, mi đưa ta vào hầm lửa mà chẳng kể chi đến thân
ta sống chết, nay ở trong dinh mà ăn uống cho vui, thiệt không phải con người". Nói
dứt lời, cùng Văn Thông áp vô phá tiệc, mắng nhiếc om sòm, nói: "Thằng Cụt xấu
lắm, mi ở đây ăn rau uống rượu, còn đứa cầm cờ, mi bỏ không quản gì tới!" tôn Tẫn
vội vàng đứng dậy nói: "Mừng dữ a! Thiếu chút nữa thì hai thầy trò ta, đã đi đầu thai
chỗ khác rồi". Tôn Tẫn cười rằng: "Hiền đệ phân chi lời ấy". Mao Toại nói: "Người
đồn thằng Cụt, quỷ quyệt dối trá, quả thiệt sanh bất hư truyền, mi bảo ta cầm cờ
cướp dinh, chẳng ngờ bị Liên Tử lèn dùng bửu bối bắt hết thầy trò, lẽ nào mi không
hay không biết, làm sao chẳng có chút lòng gì lo lắng, phải thầy trò ta không có
phép ngũ độn thì đã lên Uổng tử rồi, còn chi tánh mạng, ta vì mi mà xuống ngươi lại
thấy chết chẳng cứu, thiệt chẳng phải là con người đó". Mắng nhiếc Tôn Tẫn một
hồi, Tôn Tẫn hai tay nắm Mao Toại cùng Văn Thông mà nói rằng: "Xin hai thầy trò
em chớ trách, chẳng phải tôi thấy bắt mà không cứu thầy trò em đâu, vì lúc em mới
bị bắt thì tôi chiếm quẻ biết rằng: "Không đến đỗi bị hại, nếu quả có việc chi bất
trắc, thì Tôn Tẫn này cũng bỏ chức thần tiên, liều thân đến cứu, dám đâu ngồi an
trong trướng, xin hai thầy trò em chớ trách, tình giao kết làm trọng, song cũng bởi lại
tôi làm cho em kinh sợ, như vậy lòng chẳng an, nay rót trà cúi đầu xin tội". Nói rồi
quỳ xuống, Mao Toại chạy lại đỡ Tôn Tẫn dậy nói: "Không nên làm đại lễ, thiệt em
chẳng biết tam ca có tài đoán giỏi như vậy, mà em trở lại trách lầm". Tôn Tẫn mời
ngồi nói: "Tiệc chay dọn sẵn, xin kỉnh em ba chung rượu". Mao Toại, Văn Thông
phân thứ ba ngồi, chúng tướng đều dến hỏi thăm. Mao Toại nói: "Tiệc rượu này kêu
là tiệc chi?". Tôn Tẫn nói: "Ấy là tiệc rượu mừng công". Mao Toại nghe rồi nói:
"Phải a, hèn chi lúc hai thầy trò tôi ở bên dinh Tần, thì có nghe nói Vương Tiễn bị
bắt, Thủy Hoàng muốn thả hai thầy trò tôi, mà đổi Vương Tiễn, tại thằng Kim Tử
Lăng nó không chịu, quyết giết hai thầy trò tôi mới thôi, may sao tam ca không trả
cái cứu ấy, mà bắt Vương Tiễn chém quách cho rồi; nếu nhà Tần mất Vương Tiễn
thì không ai làm chi nên việc, ắt tự nhiên giảng hòa thì nước Yên được thái bình vô
sự, bền vững lâu dài mà lê dân cũng khỏi bị khổ sở đao binh, vì sao mà anh không
giết nó?". Tôn Tẫn nói: "Anh dễ chẳng biết sao, để mai sẽ giải nó vào triều mặc tình
chư vương phán xử, mới phải lẽ". Nói rồi uống rượu với nhau đến mặt trời lặn tiệc
tan ai về trường nấy.
Nói về Vương Tiễn bị bỏ vào tù xa để sau hậu dinh của Triệu Vương cô ít tên
quân canh giữ, Vương Tiễn lúc ấy chẳng khác nào như chim vào lồng, có cánh
không bay, trong lòng buồn rầu chẳng xiết, than thở rằng: 'Ta là Vương Tiễn, ở núi
cao học nghệ, mang ơn thầy sai xuống núi bình phục sáu nước, ai dè một nước chưa
bình đặng mà trở lại chịu những đều thiên tân vạn khổ, nay mình đã bị hãm vào tù
xa, thấy chết trước mắt, tranh danh đoạt lợi làm gì!". Vương Tiễn ở trong tù xa than
thở một mình, kinh động đến núi Ly Sơn, bà Thánh mẫu trong lòng rạo rực xót xa,
chiếm quẻ biết rồi than một tiếng rằng: "Tú Anh ỷ có phép bửu bắt Vương Tiễn mà
trả thù cho họ Tôn mà phải mắc tội với Hải Triều thánh nhơn, việc ấy hãy còn nhỏ,
sợ Tôn Tẫn trái trời làm bậy không khỏi bị ách ngũ lôi, và việc tuy nhỏ song chẳng
nên làm, Tú Anh ngày sau khó được chức Chiêu Vương hoàng hậu, nếu ta không
xuống đó chắc là nó làm bậy với nhau mà mắc tội trời". Nói rồi, thánh mậu ra khỏi
động hóa kim quang bay tới, giây phút tới dinh Triệu vương cô, toan vào dinh Tú
Anh, nhưng nghĩ rằng: "Nếu ta nói trước mặt Tú Anh mà tha Vương Tiễn, chắc là nó
không chịu, chi bằng đừng cho nó thấy mặt hay hơn". ". Tính rồi dùng phép ẩn thân
bước ra sau hậu dinh, nghe trống trở canh ba, đèn đuốc còn sáng, thánh mẫu đi tuốt
ra sau ngó thấy Vương Tiễn ở trong ấy, đang khóc lóc thở than và có ngó ít tên quân
canh giữ, kẻ ngủ người thức, đèn đuốc còn sáng ngời. Thánh mẫu hiện hình biến ra
một bà già đầu bạc tợ sương, chống gậy bước tới hỏi rằng: "Bà ở đâu mà đến đây, ở
trong dinh tôi thuở nay không thấy mặt?". Thánh mẫu đáp rằng: "Chúng ngươi chẳng
biết ta sao? Ta là nhũ mẫu (là mẹ cho bú) của vương cô, đi với Vương cô đến đây
cho có bạn, chúng ngươi đâu thấy được ta"",. Quân nhơn nói: "Té ra nhũ mẫu của
vương cô, hèn cho chúng tôi nhìn không biết, trong tù xa này là người giặc Tần tên
Vương Tiễn bị bắt giam đó, dạy anh em tôi canh giữ, lẽ đâu dám ngủ, bà già cả nửa
đêm đến đây có việc chi chăng?". Lão mẫu nói: "Vương cô sai ta đến dạy coi thê
cho chúng ngươi có ngủ thì đi ngủ một chút". Quân sĩ nói: "Chúng tôi đâu dám ngủ".
Thánh mẫu cười nói: "Thiệt không phải gạt đâu, có ngủ thì ngủ, không hề gì hòng
sợ". Lão mẫu bèn hốt một nắm đất thổi tiên khí, biến thành con khái thóa trùng, bay
vãi vào mặt quân sĩ, tức thì người nào cũng đều nằm ngay giò ngủ ngáy pho pho.
Lão mẫu lại gần tù xa, kêu rằng: "Điện tây hầu". Vương Tiễn nghe có người kêu,
ngước ma91t lên thấy một bà già, thì hỏi rằng: "Bà kêu tôi muốn nói chuyện chi
chăng?". Lão mẫu nói: "Ta thấy ngươi là người hảo lớn nên có lòng thương, đến đây
cứu ngươi". Vương Tiễn nghe nói rất mừng, hỏi rằng: "Quả thiệt bà khứng lòng đến
cứu tôi sao?". Lão mẫu nói: "Quả thiệt đến cứu ngươi đó". Vương Tiễn ở trong tù xa
cúi lạy nói rằng: "Nếu bà cứu khỏi tôi là Vương Tiễn đây, thì ơn ấy ví tay cha mẹ tái
sanh, kiếp này không báo đáp đặng thì cũng nguyền kiếp sau làm chó ngựa mà trả
cái ơn sâu". Lão mẫu nói: "Ta làm ơn chẳng trông ngươi trả, mau mau nhắm mắt, ta
sẽ cứu cho". Vương Tiễn liền nhắm riết hai con mắt, lão mẫu làm phép khai tỏa (là
mở khóa) mở tù xa thả Vương Tiễn rồi bỏ một phong thơ trong tù xa ấy, dẫn Vương
Tiễn chạy ra khỏi dinh. Vương cúi lạy xin hỏi tên họ. Lão mẫu nói: "Chẳng cần nói
lên làm chi, có người tới kìa kìa!". Vương Tiễn xoay đầu ngó lại, thì lão mẫu đã bay
bổng trên không cỡi mây về động, Vương Tiễn trong lòng nửa mừng nửa sợ, chẳng
biết vị thần nào cứu mình khỏi chết, bèn nhắm trên không lạy tạ, vội vàng chạy trốn
về dinh, ra mắt Thủy Hoàng, tâu hết các việc. Vua tôi rất mừng, bày tiệc yến ẩm.
Nói về mấy tên quân sĩ ngủ quên một giấc, đến chừng thức dậy thì trời đã sáng
rồi, ngó thấy tù xa không có Vương Tiễn thì hồn phách đều bay, nói: "Không xong,
biết lấy lời chi mà bẩm lại vương cô?". Trong ấy có người nói: "Không hề gì đâu,
chúng ta đều đổ hết cho nhũ mẫu mà rằng: "Người tới gạt mình". Người thì nói:
"Trong tù xa có một tiếng giấy gì, lấy ra coi thử". Chúng nhơn lấy thơ ra, thấy viết
bảy chữ lớn rằng: "Thử thơ phó Quản Văn thâu khán". Chúng quân nhơn nói: "Quản
Văn là hiệu của Nam quận vương, thôi mình đem thơ này về, bẩm với vương cô ắt là
vô sự". Chúng nhơn bàn tính xong rồi, tuốt vào đại trướng quỳ xuống cúi đầu bẩm
rằng: "Bọn tôi tội đáng muôn thác, nên vào xin tội". Tú Anh hỏi: "Chúng ngươi
phạm tội gì?". Chúng nhơn bẩm rằng: "Vâng mệnh Hoàng cô canh giữ Vương Tiễn
đến canh ba thấy nhũ mẫu của hoàng cô đến tra xét, chẳng biết có phép chi, làm cho
bọn tôi ngủ quên hết, đến chừng thức dậy xin cam chịu chết". Tú Anh nổi giận nạt
rằng: "Trong dinh ta đâu có nhũ mẫu, rõ ràng lũ mọi này dám cả gan thả trốn Vương
Tiễn tội chẳng thứ dung, truyền cho dao phủ lẫn lũ mọi nàyra cửa dinh bênu đầu răn
chúng". Quân nhơn quỳ mọp dưới đất khóc sống thay, huống chi người mà không
biết tiếc mạng sao? Bọn tôi dầu có ăn mật gấu, tim heo đi nữa, cũng không dám thả
trốn Vương Tiễn mà chịu tội giết mình, quả thiệt lúc canh ba có một bà già tay cầm
gậy, xưng là nhũ mẫu của quý nhơn, nếu quý nhơn không tin, hãy còn phong thơ của
người bỏ lại đây". Tú Anh thấy ngoài bao đề bảy chữ:thử thơ phó Quản Văn thâu
khán, trong lòng nghĩ thầm rằng: "Cái thơ này ắt là của thần tiên, cứu Vương Tiễn
rồi bỏ lạiđây làm bằng, phải đem đến tam thúc giở ra cho minh bạch". Nghĩ rồi nói:
"Có cái thơ này, thì ta nhiêu dung tội chết cho lũ mọi bây còn tội sống phải hành
hình". Bèn giao cho quân chánh ty, đánh mỗi người bốn chục roi, vì tội canh giữ
không nghiêm. Chúng nhơn lạy tạ ơn chẳng giết, rồi kéo nhau tới chánh ty chịu tội.
Nói về Triệu vương cô cầm thơ đến dinh Nam quận vương, vừa lúc tôn Tẫn ra
khách, có quân giữ cửa thông báo. Tôn Tẫn truyền mời quý nhơn vào trướng, Tú
Anh ra mắt xong rồi, Tôn Tẫn hỏi: "Hiền tức đến có việc chi? '. Tú Anh nói: "Có
việc nên lạ lùng, khi hôm đem Vương Tiễn bỏ vào tù xa, chẳng dè đến canh ba
không biết ai mà thả Tần tặc chạy mấtdó để lại một phong thơ làm chứng". Nói rồi
hai tay đưa cho Tôn Tẫn, Tôn Tẫn thấy đề Quản Văn Thâu khán, liền giở ra xem có
bài thơ rằng:
Lê sơn thánh mẫu xuống phàm trần,
Chớ giận vì ta thả giặc Tần,
Dặn bảo Quản Văn thôi chớ đánh!
Hưng say đã thịnh, uổng tinh thần?
Tôn Tẫn coi rồi, thì biết là Lê Sơn lão mẫu thả Vương Tiễn trốn về coi phía sau ít
hàng chữ nhỏ như vầy:
Đại ngọc định hôn nhân
Nay giương bắn tước bình
Giờ lành không nên trễ,
Thơ âu thiệt băng nhân (là người mai).
Tôn Tẫn coi rồi nói với Tú Anh rằng: "Ấy là số trời đã định chẳng dám gượng
trái, vả chăng thánh mẫu xuống phàm thả Vương Tiễn thì cháu có can gì, và mấy
câu thơ này cháu hãy coi mà toan liệu". Tú Anh tiếp thơ xem coi, đỏ mặt tía tai thẹn
thùa chẳng xiết, cúi đầu không nói tiếng chi. Tôn Tẫn nói: "Điệt tức! Cháu lui về, ấy
là thánh mẫu chỉ định, chẳng nên bỏ qua kỳ tốt, chờ giờ tốt động phòng sẽ đến tiếp
rước". Tú Anh xó sắc thẹn ra dinh trở về.
Nói về Tôn Tẫn chọn đặng ngày mồng ba tháng tới tốt lắm, dạy Tôn Yên vào
thành sắm sửa xe rồng tán phụng đến ngày mồng ba thì đem ra thành nghinh hoôn,
trong phủ thì treo bông kết tụi, sắm sẵn đèn hoa cỗ bàn hiệp cẩn, đặng cùng Vương
cô Liêm Tú Anh thành thân (làm vợ chồng). Tôn Yên vâng mạng vào thành sắm
sanh các vật sẵn chờ, ngày tháng như trên, phút đã đến kỳ, dọn bày nghi tiết, xe kiệu
ra thành rước Liêm Tú Anh về phủ thành thân.
Nói về Vương Tiễn trốn về dinh vửa gặp Thủy Hoàng lên trưng nhóm hếtvăn võ
thương nghị quân tình, vương cúi đầu bày tỏ việc văn võ thương nghị quân tình,
Vương Tiễn cúi mình xông trăm trận, trông phò bệ hạ gồm nên một mối, không dè
bị thằng Cụt làm thua hoài, nay lại bị Tú Anh bắt sống, nếu không thần nhơn cứu
khỏi, thì có đâu ngày nay được về đây; cúi xin bệ hạ cho tôi ra giao chiến cùng nó
một trận nữa".