Tôn Tẫn cúi mình vòng tay nói với Mao Toại, Văn Thông rằng: "Xin cậy hai thầy trò
em đến ngày mồng ba tháng Mười, lúc đi táng làm ơn thế cho ta mà cầm cờ dẫn hồn,
việc ấy thầy trò em chấp chưởng". Mao Toại nói: "Chướng cho lão này, ta đã cứu
người đặng sống, sao trở lại ta lắm vậy?". Tôn Tẫn nói: "Nào tôi dám khi bạc em
đâu?". Mao Toại nói: "Anh còn nói chẳng khi bạc, sao dám ma của nhà anh mà bảo
thầy trò tôi đi cầm cờ thế, chẳng gọi khi bạc thì gọi là chi? '. Tôn Tẫn cười nói: 'Số là
em biết một chưa biết hai, em có biết anh trá tử mai danh đó mà làm chi không?".
Mao Toại nói: "Tôi dễ chẳng biết sao, anh sợ cái tản thiên tiễn của Vương Tiễn đến
giết nữa nên phải giả chết giấu danh". Tôn Tẫn cười nói: "Em đâu rõ đặng cái kế
khốc tang của anh làm". Mao Toại nói: 'Sao kêu là kế khốc tang?". Tôn Tẫn cười
nói: "Đến mồng 3 tháng 10 thì anh đưa linh cửu an táng, chắc làm sao dinh Tần cũng
hay biết, ắt nó sai tướng cướp thây; thầy trò em cầm cờ dẫn chúng nó đến núi Tức
Mặc, rồi ra tài thần thông của em, phất cờ ấy lên, gió cát cả dậy, làm cho kinh loạn
quân lýnh của Tần, chừng đó anh buông xe vạn nhẫn (là xe có gươm đoa) giết chúng
nó một manh giáp chẳng còn, rồi thầy trò em bay đứng giữa thinh không, hóa phép
là giông gió, đá cát liệng binh Tần, rồi kéo binh rượt giết, làm chúng nó đầu đuôi
không tiếp nhau đặng hai bên đều có giặc, kêu là khốc tang, xong việc công lao cầm
cờ ấy, đều nhờ tài phép của thầy trò em, sao gọi rằng ta khi dễ? '. Mao Toại nói:
"Nguyên anh có diệu kế dường ấy, tôi đâu biết đặng, thôi để tôi cầm cờ thế cho".
Tôn Tẫn dạy Triển Ngai dẫn thợ đi trước lên núi Tức Mặc, có một chỗ ngọn
ngưu, đất tốt, ở giữa đào một cái huyệt an táng thái lão gia, rồi đào hai cái kim tĩnh
hai bên mà chôn đại lão gia và nhị lão gia, rồi đào một cái mim tĩnh cách cái huyệt
đại lão gia ít bước nơi ấy mai táng Tôn Thoại Hoa, và dọn đồ ế tế vật cho sẵn, chẳng
đặng trái lịnh. Lại dạy Triển Lực rằng: "Ngươi lãnh linh phù của ta, tới núi Tức Mặc,
đem ba trăm xe vạn nhẫn, cứ bố theo ngũ hành, mỗi cái xe dán một lá bùa, sai một
tên quân ở giữ, hễ nghe pháo nổ thì gỡ bùa, rồi quân sĩ ấy phải chạy đi chỗ khác
nhau". Đoạn sai Ngô Năng lãnh pháo từ mẫu (là cây pháo nổ một trăm tiếng) phụ
giúp Triển Lực đến núi Tức Mặc, mỗi xe đều có một vị mẫu tử pháo, hễ thấy Triển
Lực gỡ linh phù thì liền đốt pháo, chẳng đặng trái lịnh, ba tướng lãnh kế ra đi. Tôn
Tẫn dạy mời Triệu Vương cô đến nghe lịnh. Tú Anh vào trướng ra mắt. Tôn Tẫn nói:
"Ta làm một chước khốc tang kế, đặng bắt Vương Tiễn đến ngày mồng 3 tháng 10
thì táng an linh cữu, cháy hãy cầm đao lên ngựa bảo hộ Yên Đơn công chúa, cả nhà
lớn nhỏ, hễ nghe pháo nổ thì cháu đánh trở lại, rượt giết binh Tần". Tú Anh lãnh lịnh
về dinh sắm sửa. Tôn Tẫn lại sai sáu hướng Toàn Sơn đem mộtngàn binh mã mai
phục hai bên dinh tần, hễ nghe pháo nổ, lúc cát đá quăng liệng, thì ráng sức đánh
vào trong dinh Tần. Sáu tướng lãnh kế ra đi, Tôn Tẫn truyền lệnh điểm ba ngàn
quân thiết kỵ, mặc đồ trắng, bảo hộ các quan đưa linh cữu, còn lại bao nhiêu binh
tướng ở giữ dinh, chẳng cho loạn động. Sắp hiện đến trước mặt, vòng tay nói rằng:
"Chơn nhơn có việc chi sai khiến?". Tôn Tẫn nói: "Nay dưới chân núi Tức Mặc có ba
trăm cái xe gươm đao, xin tôn thần điều khiển ba trăm âm binh kéo dãy xe ấy rượt
giết binh Tần, bằng trái linh cứ thiên thơ biếm truất". Tiêu diện quỷ vương vâng lịnh
ra đi, điều khiển rồi chờ đến kỳ sẽ làm.
Nói về quân sĩ bên dinh Tần thăm nghe tỏ rõ, vào trướng tâu hết các việc, Thủy
Hoàng nghe báo, nói với văn võ rằng: "Hôm nay có họ Tôn đi chôn, việc ấy thế
nào?". Tử Lăng tâu rằng: "Bệ hạ thiệt đáng vui mừng, tôi liệu họ Tôn đi chôn thì
một nhà năm cái quan tài, chắc làm sao Chiêu Vương cũng đi đưa, và gia quyến lớn
nhỏ theo hết, tôi đang định kế đem binh tới đó cướp tang, mà bắt vua tôi nước Yên,
lấy Dịch Châu ắt tại phen này". Thủy Hoàng cảm ứng, kế quân báo nói: "Có điện
tây hầu đến, cònd đang chờ lịnh". Thủy Hoàng nói: "Tiên hành quan có bịnh thế
nào?". Vương Tiễn tâu rằng: "Tôi vì con nuôi tôi là Vương Bôn bị Liêm Tú Anh sát
hại, tôi thương xót chẳng cùng, nên nhuốm bịnh sơ sài, nhờ phước lớn bệ hạ, nay đã
lành mạnh, vào xin lãnh chỉ ra binh, bắt Tú Anh trả thù". Thủy Hoàng nói: "Tiên
hành quan chớ nên vội gấp, khi nãy quân vào báo rằng: "Đến ngày mồng ba tháng
Mười thì mai táng họ Tôn nơi núi Tức Mặc, Kim quốc sư định kế cướp tang, chẳng
biết ý Tiên hành quan thế nào?". Vương Tiễn nghe nói rất mừng, nói: "Tôi vốn sẵn
có lòng ấy, xin nhờ kế hay chước diệu của quân sư, phen này ắt đặng thành công".
Nói dứt lời, xảy có người quỳ xuống can rằng: "Kế cướp tang không nên làm đâu".
Thủy Hoàng hỏi: "Khanh có điều chi cao kiên chăng?". Cam La tâu rằng: "Tôi tưởng
đi chôn họ Tôn, cả thảy văn võ trong triều đều đi đưa đón, và có binh hùng mười
muôn đi theo bảo hộ, thì việc hơn thua cũng chưa chắc đặng, vả lại thừa hung cướp
tang, chẳng phải việc thánhnhơn làm như vậy đâu, xin bệ hạ hãy xét lại cho kỹ".
Thủy Hoàng nghe nói ngầm nghĩ hồi lâu, kể Tử Lăng tâu rằng: "Lời bàn của Thừa
tướng thiệt rất rộng xa, há chẳng nghe hễ đánh giặc thì phải dùng ngụy kế, nay vừa
lúc vua tôi nước Yên ra thành đưa tang, phải dùng binh mã mai phục, thì ắt trong một
hồi trống bắt đặng, hơn là để nay đánh thành, mai giao chiến, hao tổn tiền lương,
ngăn trở ngày giờ, số là ý trờ đã định, xin chúa công rõ xét.
Thủy Hoàng nói: "Lời quốc sư phân đó phải lắm, chẳng sai, truyền chỉ ba quân
lớn nhỏ, mặc tình quân sư điều khiển". Tử Lăng tạ ơn về dinh, truyền nổi trống
nhóm tướng xem thấy các quan lớn nhỏ kéo vào, Tử Lăng nói: "Hôm nay, vua tôi
nước Yên ra thành tống táng họ Tôn, xin chúng tướng đồng lòng, ra sức bắt sống vua
Yên mà bình định đất Dịch Châu, thành công hay không duy tại trận này". Bèn rút
một cây lịnh Tiễn, sai Chương nguyên soái lãnh ba ngàn binh ra cửa phía Đông núi
Tức Mặcmai phục, hễ nghe pháo nổ, dẫn binh đánh vào mà bắt vua tôi nước Yên, ấy
là công đầu; và sai Triệu Cao lãnh ba ngàn binh mai phụ phía am núi Tức Mặc mai
phục, hễ nghe pháo nổ, dẫn binh đánh vô, phụ tiếp Chương Hàng vây bắt vua tôi
nước Yên; Ngụy Báo dẫn ba ngàn binh mai phục phía Tây núi Tức Mặc, nghe pháp
nổ thì đánh vào, hiệp sức bắt họ Tôn, chớ cho chạy thoát; Lý Thiệt lãnh ba ngàn
binh mai phục phía Bắc núi Tức Mặc, hễ nghe pháo nổ thì đánh vào, hiệp sức vây
bắt vợ con họ Tôn, chẳng được trái lịnh; và sai Vương Tiễn đem năm ngàn binh rượt
theo cướp tang, tới dưới núi Tức Mặc đốt pháo làm hiệu, còn lại bao nhiêu quân
tướng giữ gìn bảo giá. Tử Lăng sai khiến xong rồi, vào trướng phục chỉ, các trướng
chia nhau ra đi. Quan âm thấm thoát ngày tháng như thoi, xảy tới ngày mồng hai
tháng Mười, Tôn Tẫn dạy Tôn Yên đem một cái quan tài không vào trướng, Tôn Tẫn
giở cái quan tài ra, lấy một cái pháo lớn bỏ vào đậy nắp lại, dùng đinh đóng chặt, rồi
lấy viết đề trên đầu hòm: Nam quận vương phụ chi cữu viết rồi nói với Tôn Yên
rằng: "Ngày mai ngươi hộ tống linh cữu, hễ gặp binh Tần cướp tang, thì bỏ quan tài
của ta lại, còn mấy cái kia thì đem tuốt lên núi, mai táng xong rồi, ngươi phải bảo hộ
vua tôi cùng tổ mẫu Yên Đơn về thành, ấy là một việc lớn, ta giao cho ngươi, thôi
hãy vào thành cho sớm, đến canh năm đưa linh cữu ra thành". Tôn Yên lãnh lịnh, lên
ngựa chạy tuốt vào thành, nghỉ một đêm; qua canh năm, các việc sẵn rồi, đưa quan
cữu ra thành, sắp đặt mười phần nghiêm chỉnh, rực rỡ chẳng thường, xem thấy cờ xí
nhộn nhàng, nhạc trống vang rân, con trai, con gái sắp đặt có hàng, thầy chùa, đạo sĩ
tụng kinh tiếp dẫn. Chiêu Vương dẫn bá quan rần rộ đi đưa. Công chúa cùng hai
nàng dâu khóc than thảm thiết, Mao Toại cầm cờ dẫn đường, Tôn Yên ở sau phò
cữu, Tôn Tẫn lén lén theo sau.
Nói về Vương Tiễn thăm nghe rõ ràng, bèn dẫn năm ngàn binh mã rượt theo, nạt
lớn rằng: "Mau để quan tài lại thì muôn việc đều thôi, nhược bằng chống trả thì
người người đều chết". Quân chạy trở lại hậu đội phi báo, nói: "Có giặc Tần, Vương
Tiễn lãnh binh cướp tang, rượt tới cách chẳng bao xa". Chiêu Vương nghe báo, mặt
mày thất sắc, kêu Nam quân vương hỏi rằng: "Vương Tiễn đến cướp thây, thì việc ấy
biết liệu làm sao bây giờ?". Tôn Tẫn nói: "Bệ hạ hãy an lòng". Nói rồi dạy ba quân
cứ việc đẩy xe đi hoài, đừng lo việc chi; ba quân lãnh mạng, người người đều sợ, gìn
giữ xe tang, nhắm trước thẳng tới. Vương Tiễn kéo binh rượt theo cách chừng hai lần
tên, xem thấy xe tang cùng người ta đều đi trước mặt, hễ rượt theo mau chừng nào
thì xe càng chạy mau chừng nấy, còn không rượt thì không chạy (vốn Tôn Tẫn dùng
phép độn giáp ngăn cản Vương Tiễn). Lúc ấy, binh mã kéo theo, giá hộ lật đật, bỏ
lại một cái quan tài. Vương Tiễn ngó thấy mừng, xem lại cái hòm thấy đề chữ: "Tôn
Tẫn chi cữu, thì nói: "Tốt à! Nó bỏ thây thằng cụt lại đây, bọn nó đi lên núi rồi, mình
dùng một đạo binh mà phủ vây núi này, liệu nó tháp cảnh cũng khó ra khỏi đặng".
Bèn truyền phát pháo làm hiệu, tức thì nghe nổ một tiếng vang trời, phía đông Nguy
Báo, phía tây Chương Hàng, phía nam Triệu Cao, phía bắc Lý Thiệt, ào ra một lượt
đánh vây bốn phía, binh Tần la hét vang trời đội đất, vây chặt hòn núi Tức Mặc làm
cho Chiêu Vương hãi kinh rộn ràng. Tôn Tẫn thong thả tâu rằng: "Bệ hạ chớ lo, tự
nhiên thì có binh mã tới giải vây, chẳng hề chi mà sợ". Bèn dạy Tôn Yên rằng: "Giờ
tốt đã đến, lo việc mai táng cho xong". Tôn Yên dọn bày lễ vật cả nhà cúng tế.
Nói về Vương Tiễn cùng bốn tướng vây hết tỏa núi, trong bụng rất mừng dạy gia
tướng đem búa đặng bửa quan tài, bắt chước theo Ngũ Viên nước Sởm, quật thây
Bình Vương thuở trước, mà đem thây bằng cụt đánh nó ba trăm trượng, đặng rửa
lòng hờn, gia tướng vội vàng hươi búa, nhắm trên đầu hỏm bửa xuống tức thì. Hôm
ấy bể tan, bày ra một cái thây. Vương Tiễn xem thấy quả thiệt hình dung Tôn Tẫn
lửa giận bừng lên, xách roi lại mắng rằng: "Thằng Cụt, mi có ba cuốn thiên thơ lục
giáp linh văn, mà bỏ đâu để chịu chết như vậy, mi ở núi Thiên Thai, tu chơn dưỡng
tánh, lại cứu hận gì mà xuống núi, ỷ có cờ Hạnh huỳnh, ba cuốn thiên thơ, đánh ra
một gậy, lại bày trận hỏa công thâu đốt binh tần, không đường trốn lánh, theo gió
mà chạy, cái nghề ấy của mi nay đâu hết rồi". Càng nói càng giận hươi roi nhắm đầu
Tôn Tẫn đánh xuống lửa văng sáng giới, hổ khẩu tay rúng động, Vương Tiễn thất
kinh nói: "Dữ cho thằng Cụt, chết còn cứng như vậy, chẳng khác xương đồng da sắt".
Nói rồi hươi mâu đâm nhầu tiếng nghe rang rảng, mũi thương gãy lìa. Vương Tiễn
giận lắm nói: "Quái dữ a! Sao thiệt là cứng dữ, biết làm sao cho được? Hối quân
khiêng bỏ, bốn tên quân áp khiêng một thêm tám người, cũng khiêng không nổi.
Vương Tiễn dạy thêm mười tám tên quân mạnh mẽm áp lại khiêng đông như kiến
cũng trơ trơ chẳng khác thằn lằn xô cột sắt. Vương Tiễn càng giận hơn nữa nói:
"Thằng Cụt chết thiệt cứng dữ, nặng dữ". Truyền đem củi đốt thây. Nguyên Tôn Tẫn
dùng phép ma, Vương Tiễn đâu biết được, hối quân đốt lửa, quân đem củi không
chất lên bốn phía, dùng lửa đốt cháy quan tài, thình lình nổ lên một tiếng, dạy ba
quân đánhnhầu ra một lượt, binh Tần chịu không nổi phải chạy thối lui, xảy nghe
bốn hướng binh tướng áp tới phủ vây, trâu ngựa kéo mang xe vạn nhẫn chẳng biết
bao nhiêu, trên xe tính những đao thương chơm chởm. Thấy càng ghê gớm, chúng
tướng bốn phía đều gỡ binh phù, tức thì vạn nhẫn chạy như bay, nhắm binh Tần đánh
vào. Vương Tiễn thất kinh nói: "Không xong. Lợi hại đường ấy, phen này chắc chết
chẳng còn". Chưong Huỳnh Thúc Đương nói: "Ngặt chết không minh bạch, chưa từng
giao chiến mà chịu chết nơi xe này". Đang nói thì thấy xe vạn nhẫn chạy mau như
bay, qua lại tới lui tở mỡ chạy ngang chạy dọc nhộn nhàng, chém thành mương, hai
thầy trò Mao Toại cỡi kim quang bay bổng trên không, tuốt đến dinh Tần, đứng trên
mây cầm cờ phất luôn ba cái, nạt lên một tiếng, giây phút tối tăm trời đất, giông gió
ầm ầm, cát bay đá liệng. Lúc ấy sáu tướng Toàn sơn xem thấy giông gió nổi lên
pháo nổ rền trời áp ra một lượt, đánh vào dinh Tần, tay cầm binh khí dường như bầy
cọp, tướng gặp nhằm phải chết, binh tuôn phải bỏ mình; giết binh Tần bốn phía tan
chạy. Thủy Hoàng, Tử Lăng, Cam La Anh Bố, Bành Việt lật đật hối qiân nhổ trại,
chạy bay ngoài đồng, chúng tướng Toàn sơn ở sau rượt tới.
Nói về Tôn Tẫn ở núi Tức Mực mai táng xong rồi, truyền lịnh Tôn Yên, Triển
Ngai, Triểu Lực, Ngô Năng dẫn hai ngàn quân binh bảo hộ vua tôi nước Yên, và
Yên Đơn công chúa, hai vị phu nhân và gia quyến lớn nhỏ vào thành, bọn Tôn Yên
dẫn tướng sĩ đưa gia tướng về thành. Tôn Tẫn ở trên núi Tức Mực xem thấy binh Tần
chết rất thảm thương, còn lại chẳng đầy năm mươi quân kỵ, nghĩ thầm rằng: "Binh
Tần đông dư muôn, bị một trận binh xa của ta giết, thế còn lại ít mươi binh tàn, trước
mặt thấy Vương Tiễn phải chết trong giây phút đây". Bèn lấy cờ Hạnh huỳnh chỉ
bên tay bắt ấn nạt rằng: "Xe vạn nhân thôi hãy tránh đường". Tức thì xe vẹt hai bên
chừa một đường lớn. Vương Tiễn, Chương Hàng, Triệu Cao, Ngụy Báo, Lý Thiệt
năm tướng đang ở giữa trận chịu chết, xảy thấy binh xa chạy vẹt trống ra một đường,
bèn liều mình nhắm ngoài chạy tuốt, Tôn Tẫn thâu phép thần thuật. Tiêu diện quỷ
vương dẫn âm binh trở về, tức thì xe vạn nhẫn không chạy nữa. Liêm Tú Anh thấy
tướng Tần phá rả khỏi trận giục ngựa đề đao, dẫn ba trăm binh mã rượt theo, nạt lớn
rằng: "Tần tặc chạy đâu". Vương Tiễn thấy binh Yên rượt tới, trong lòng hoảng kinh,
Chương Hàng nói: "Dữ như lang hổ, còn hơn chết giữa trận binh xa, để ta chờ nó tới
đây, cùng nó liều chết, đánh nhầu một trận, chết như vậy, mới đặng rỡ danh". Còn
đang nói, thì Tú Anh đã rượt tới, Triệu Cao nói: "Người này không phải là nữ tướng
sao?". Vương Tiễn xemt thấy giận lắm nói: "Chắc là con tiện tùy Tú Anh đây, nó
giết con nuôi của tôi, tôi kiếm nó đặng trả thù cho con tôi". Nói chưa rồi, Tiểu thơ
chạy tới trước ngựa nạt rằng: "Tần tặc sau dám chạy trốn, mau xuống ngựa chịu trói
cho rồi". Vương Tiễn xốc ngựa hươi thương mắng rằng: "Tiền tỳ, có phải mi giết con
ta không?". Tiểu thơ giận lắm nói: "Tần tặc sao dám mắng ta, mi có phải là Vương
Tiễn đó chăng? Mi ở Giới Bài giết anh ta, hôm nay ta rõ đặng, tội chẳng dung đâu".
Nói rồi giục ngựa hươi đao tới chém, Vương Tiễn ở sau rượt tới. Tiểu thơ lấy ra một
cái vòng Cửu cổ hồng cầm, liệng giữa thinh không, nạt rằng: "Tần tặc hãy coi bửu
bối ta". Vương Tiễn nghe nói, quay đầu ngó thấy, cái vòng cửu cổ, bổ giăng như
lưới, bay xuống ngay đầu, liền quày ngựa bỏ chạy, song chạy chẳng kịp, bị cái vòng
ấy quấn chặt, giựt té xuống ngựa. Vương Tiễn hồn phách đều bay, chư tướng chẳng
ai dám tiếp, lật đệt kiếm đường chạy trốn, Tiểu thơ chẳng rượt theo, bắt Vương
Tiễn rồi đánh trống về dinh.
Nói về Hải Triều thánh nhân ngồi trên bồ đoàn, trong lòng hồi hộp, lần tay suy
toán rõ hết các việc thì giận lắm, dạy Kim Liên Tử rằng: "Ta có bảy bửu bối, giao
cho ngươi xuống núi, trước qua dinh Tần, phò cứu sư huynh ngươi". Kim Tiên tử cúi
đầu lãnh phép, vội vàng từ biệt sư phụ, cỡi mây nhắm dinh Tần bay tới, đang đi trên
mây, xa xa xem thấy giữa thành không một vầng hào quang sáng rỡ, có hai người
lùn đang đứng trên mây nhìn xuống, thấy gió cát mịt mù, binh Yên đang rượt giết
tướng Tần, Kim Tiên Tử giận lắm, thò trong túi lấy ra hai vật bửu bối, liệng lên nạt
rằng: "Hai thằng lùn, sao còn ở đây hóa yêu pháp gì đó?. Bửu bối tới kia". Lúc ấy
Mao Toại, Văn Thông hai người đang đứng trên mây, làm phép phi sa tẩu thạch,
đánh giết binh Tần cả thua, trong lòng lấy làm đắt ý, xảy ra giữa thinh không muôn
đạo kim quang rớt xuống, bắt hai thầy trò Mao Toại trói lại, Kim Liên Tử vội vàng
niệm chú, tức thì gió lặng đá êm.
Nói về Thủy Hoàng hoang chạy ra đồng hoang chạy một đổi xa, thấy gió cát
lặng êm truyền lệnh hạ trại, thâu góp binh tàn, còn đặng vài mươi bịnh kỵ, trong
lòng giận lắm, nói: "Binh trẫm được ba muôn nhân mã, bị một trận cả thua, chết hết
dường ấy, ôi thôi! Chi bằng thâu binh về nước, ai giữ đất nấy, chờ thời sẽ dấy động
hay hơn". Kim Tử Lăng cúi đầu thưa rằng: Xin bệ hạ an lòng chớ lo, việc thắng bại
binh gia là sự thường chớ lo lắng mà làm chi, tôi tưởng nước Yên tối sớm đây phải
mất, chi bằng trở về nước, điểm thêm binh mã, đến cùng nó quyết tài cao thấp".
Nói về Kim Liên Tử bay xuống dinh Tần, kêu lớn rằng: "Quân bay mau, vào báo
nói có ta là Kim Liên Tử xin vào ra mắt". Quan Lam Kỳ lật đật vào trướng tâu rằng:
"Bệ hạ thiên hoàng vạn bá, người đó là học trò của thầy tôi, nay người đến đây, ắt
có ý tốt giúp ta, vả lại va thần thông quảng đại, thuật phép vô biên, có va ở đây thì
lo gì sáu nước không binh phụ, xin chúa công bổn thân dẫn bá quan ra dinh nghinh
tiếp mới phải". Thủy Hoàng: "Trẫm tưởng lại lúc trước Ngụy Thiên Dân, Huỳnh
Thúc Đương, Châu Huệ Trân, Tần Mãnh, một phe đạo nhân xuống núi, ngày nay
toan bày trận tru tiên, ngày mai tinh bố trận âm hồn, làm cho mấy phen hao binh tổn
tướng. Hôm nay còn lại đến nữa mà làm chi?". Tử Lăng nói: "Tôi tưởng lúc trước
dùng không nhằm người, chớ nay Liên Tử vâng mạng thầy tôi xuống đây phò trợ,
cầu xin chúa công tiếp rước người vào mới rõ Bệ hạ là vua minh quân có đạo".