ngôn, bắt tay ấn nạt lên một tiếng vốn thần tiên có phép huyền diệu vô cùng biến ra
một người mình cao bảy thước, lưng nách, mắt tròn, mặt vuông, tai lớn, rồi xuống
chân núi, bứt ít sợi dây các, biến ra như ý kim câu, miệng đọc thần chú, bỗng thấy
cái kim câu hào quang chói sáng, Mao Toại cầm nơi tay, trong bụng vui mừng đi tới
cửa động gõ cửa đồng nhi hỏi: "Người nào vậy?". Mao Toại nói: "Ta là Kim Hà
đồng tử, ở núi Bạch Hạc, động Triều Tiên. Chưởng giáo tổ sư sai đến mời thầy
ngươi, vì tổ sư ta buồn bực lắm, thỉnh thầy ngươi đến chơi cờ. Đồng nhi nghe nói rõ
ràng, mở hoắc cửa động thấy Kim Hà, đồng nhi cúi mình xuống lạy nói: "Kim sư
thúc đến đây mà đệ tử không biết, thiệt cam chịu tội". Kim Hà nói: "Thôi ngươi đứng
dậy, ta nay vâng mạng chưởng giáo, có như ý kim câu (là cái câu tiên bài nói trước
đó) thỉnh thầy ngươi đến cho mau". Đồn gtử lạy rồi đứng dậy chạy tuốt vào tam
thanh điện, quỳ xuống bẩm rằng: "Nay có núi Bạch Hạc, động Triều Tiên sai Kim
Hà đồng tử đến hỏi: "Vậy chớ có vật chi làm bằng không?". Đồng tử nói: "Có như ý
kim câu". Trường Mỵ nói: "Ngươi ra nói lại cùng người vềtrước ta sẽ theo sau".
Đồng từ trở ra kêu rằng: "Kim sư thúc xin hãy về trước, thầy tôi dời gót theo sau".
Kim Hà đồng tử nghe nói, cỡi mây giả bay về núi Bạch Hạc; Mao Toại bay một đỗi,
quanh lại núp bên khe núi đặng chờ Trường Mỵ đi.
Lúc ấy đồng nhi đóng cửa rồi trở vào bẩm nói: "Kim sư thúc đã về rồi". Trường
Mỵ dặn rằng: "Như có ai đến hỏi, thì nói ta qua núi Bạch Hạc cùng tổ sư đánh cờ".
Nói rồi ra động nhắm Triều Tiên động bay tới.
Nói về Mao Toại núp trong khe núi thấy Trường Mỵ đi đã xa, trong lòng rất
mừng quày quả trở lại cửa động, kêu mở cửa cho mau, đồng nhi đang ở trong động,
xảy nghe có người kêu mở cửa thì bước ta mở và hỏi rằng: "Thầy tôi đã đi rồi, sao sư
thúc lại đến mời nữa?". Kim Hà nói: "Ta mới gặp thầy ngươi đây, nay tổ sư trong
lòng mệt mỏi, sai ta đến lấy một hồi như ý kim đơn đặng uống cho định khí đường
thần". Đồng nhi nói: "Vậy chớ thầy tôi có hay không?". Kim Hà nạt rằng: "Rất
chướng cho thằng oan gia, thầy ngươi bảo ta đến lấy, chớ ta đến đây nói láo với mi
sao?". Đồng nhi nói: "Sư thúc phân cho rõ ràng thì thôi, saomà giận dữ làm chi, thôi
để tôi vào lấy cho". Nói rồi quày ra sau động, nơi lò bát quái, al61y hộp kim đơn trở
ra, nói: "Đây này". Mao Toại bảo: "Ngươi trao cho ta coi thử". Đồng nhi bưng hộp
kim đơn, đưa cho Mao Toại, Mao Toại giở nắp ra, ngó thấy hào kim quang rực rỡ,
trong lòng mừng thầm nói: "Nay ta lấy một hườn, còn lại hai mươi ba hườn, ngươi
phải cất đi, nếu có người khác tới lấy, thì chớ đưa cho họ". Nói rồi cỡi mây đi tuốt.
Lúc ấy Trường Mỵ bay tới động Triều Tiên gõ cửa, đồng nhi hỏi: "Ai đó?.
Trường Mỵ nói: "Ta là Lý Trường Mỵ, ở động bát bửu, núi Thiết Ngại, khi nãy có
Kim Hà mời ta đến đánh cờ cùng tổ sư giải muộn". Kim Hà nghe nói lật đật mở cửa
hỏi rằng: "Ai mà mời ông? Có khi họ gạt ông đó, thôi ông hãy trở về đi". Trường Mỵ
mặt mày hổ thẹn, cỡ mai huê lộc bay trở về động gõ cửa kêu lớn rằng: "Mở cửa cho
mau". Đồng nhi kật đật mở cửa, Trường Mỵ mặt giận hầm hầm, hỏi: "Vậy khi nãy ai
đến mời ta?". Đồng nhi nói: "Kim Hà đồng tử, lúc thầy đi rồi thì Kim Hà trở lại, nói
với tổ sư biểu lấy một hườn kim đơn, đặng định thần dưỡng khí, thầy mượn người
đến lấy, tôi có đưa cho người một hườn". Trường Mỵ nghe nói nổi giận lắm, nói: "Ai
mà dám tới gạt đồng nhi đặng lấy vật báu của ta. Bèn lần tay đoán coi, rõ biết sự
tình nói: "Ối thôi đã mắc lừa thằng lùn rồi". Nói dứt lời, lật đật nhảy lên mai huê lộc
rượt theo thằng lùn kim đơn, và đánh nó một hồi cho biết xấu, song thiên hạ chê
mình rằng: "Người năn nỉ cầu xin, mà chẳng cho, đến nỗi bị nó dối gạt, nay Tôn Tẫn
bị chết nơi tản thiên tiễn, vậy ta cho một hườn kim đơn, thì té ra mình có lòng tốt".
Nói rồi quày mai trở lại.
Nói về Mao Toại gạt lấy đặng linh đơn, lật đật bay riết, sợ Trường Mỵ có rượt
theo chăng, đang chạy, xảy thấy một tòa núi cao, mười phần hiểm trở, trong bụng
mừng thầm nói: "Tới đây rồi, thì có sợ chi Trường Mỵ rượt đến, thôi ta xuống đây
nghỉ ngơi một chút, rồi đi cũng chẳng muộn gì". Bèn bay xuống núi, chẳng thấy
Trường Mỵ rượt theo, khi ấy mới an lòng, biến lại nguyên hình, nghĩ rằng: "Kim đơn
ta đã kiếm đặng, về cứu tam ca cũng chẳng khó chi, nay ta đến núi Hổ Khưu động
tàng tiên, sư huynh của ta là Liễu Hùng ở đây tu luyệ, chi bằng ta thỉnh người xuống
hiệp sức bắt Vương Tiễn, có phải là một việc mà đặng hai chăng?". Nghĩ rồi bước tới
cửa động, thấy hai tên đồng nhi đang ở trước cửa chơi giỡn, Mao Toại hỏi: "Hai đứa
bây chơi giống gì vậy?". Đồng nhi quay lại ngó thấy nói: "Sư thúc mới đến sao".
Mao Toại nói: "Bây là đồng tử của Tiêu Cô Đạt, làm sao ở đây?". Đồng nhi nói:
"Thầy tôi về ở chỗ này". Mao Toại nói: "Hay lắm, hay lắm, bây vào báo nói ta đến".
Đồng nhi vội vàng vào báo nói: "Có Mao sư thúc ở ngoài, xin ra mắt". Liễu Hùng
đang cùng Cổ Đạt đàm đạo, nghe Mao Toại đến, dạy đồng nhi mời vào, Mao Toại
vào đến tam thanh điện. Liễu Tiêu, hai người đứng dậy thi lễ, phân chủ khách mà
ngồi, Liễu Hùng dạy đồng nhi pha trà, Mao Toại nói: "Thôi đừng pha trà, đồng nhi,
ngươi hãy ra đóng cửa động cho chặt, như có ai đến kiếm ta, thì nói ta không có ở
đây". Đồng nhi nói: "Hiểu rồi". Liền quày trở ra, và đi và nói: "Thằng ăn trộm này,
chẳng biết nó ăn trộm đồ gì của ai, nên sợ theo bắt, nên tới đây trốn núp". Bèn đóng
cửa động rồi trở vào pha trà. Liễu Hùng nói: "Hiền đệ vì việc chi mà có sắc kinh
nghi như thế?". Mao Toại đem việc Tôn Tẫn bị tản thiên tiễn đánh chết, mà thuật lại
một hồi và nói: "Vì vậy nên tôi đến núi Thiết Ngại gạt lấy linh đơn, về đây ghé xin
hai vị huynh trưởng xuống núi ra, công giúp giùm, hiệp sức bắt thằng Vương Tiễn,
một là trả thù cho Tôn Tẫn, hai nữa cứu lê dân thành Dịch Châu, khỏi sự đồ thán".
Cổ Đạt nói: "Té ra Quản Văn mắc nạn lớn ấy, chúng ta phải xuống núi cho trọn tình
đạo hữu. Liễu Hùng nói: "Không nên đâu, số là Vương Tiễn vâng ngọc chỉ, phò Tần
gồm thâu sáu nước, anh em mình đâu dám hại nó, chốn hồng trần thiệt ta không
xuống". Mao Toại thấy Liễu Hùng chẳng khứng chịu, thì dùng kế khích tướng mà
nói rằng: "Nếu anh không đi thì bị người mắng nhiếc". Liễu Hùng cười nói: "Ai dám
mắng tôi". Mao Toại nói: "Vương Tiễn mắng chớ ai!". Liễu Hùng nói: "Đất bằng
sóng dậy, gió lặng biển xao, tôi khi không sao nó dám mắng tôi kìa?". Mao Toại nói:
"Vì lúc trước em ra trận, đánh không lại vương, khi ấy em có khoe anh, nói: Lúc
mười tám nước đấu báu nơi Lâm Đồng, có một người ở nước Đại Triều kêu là Triệt
Bửu, thiệt tay hảo hán". Vương Tiễn hỏi: "Triệt Bửu nào? Có phải là Liễu Triễn
Hùng chăng? Nếu ta va xuống đây, thì ta củng bắt cho đặng, mà mổ bụng cắt ruột,
khoét mắt moi tim". Liễu Hùng nghe nói, nổi giận mắng rằng: "Vương Tiễn, ta cùng
ngươi cũng như con trâu, con ngựa chạy ngoài gió khác nhau xa lắm (là nói một
người giỏi, một người dở khác nhau xa). Vì sao mi dám mắng ta, vậy để ta xuống
Dịch Châu bắt Vương Tiễn nó dám nói phách khi dễ anh, lời nói ấy chắc có có chớ
chẳng không đâu, em đi là đi với anh cho có bạn, hai nữa thăm Bá Linh luôn thể".
Bèn dặn đồng tử ở nhà giữ động cho tử tế. Mao Toại nói: 'Xin hai vị hãy đi cho
chóng". Triển Hùng lấy pháp bửu ra cửa động cùng Cổ Đạt, Mao Toại cỡi kim
quang, nhắm Dịch Châu bay xuống. Đến nơi quân giữ cửa chạy vào báo, công chúa
rất mừng nói: "Hiện sanh tìm linh đơn được rồi". Công chúa rất mừng nói: "Hiền
sanh tìm linh đơn đã về đây". Mao Toại nói: "May lắm, may lắm, tôi đã kiếm linh
đơn được rồi". Công chúa hỏi: "Hai vị tiên trưởng này quý tánh đại danh là gì?". Mao
Toại nói: "Hai vị này ở núi Hổ Khưu động Tàng tiên, lúc trước đả loạn quốc triều,
tên Liễu Triển Hùng, còn vị này, họ Tiêu tên Cổ Đạt". Yên Đơn rất mừng, mời vào
nội đường trà nước xong xuôi, Mao Toại dẫn hai vị tiên nhơn đến bên giường, xem
thấy Tôn Tẫn mặt như giấy vàng, tứ chi chẳng động, giữa đầu chỗ nê hoàn cung lủng
một lỗ, chết nằm trên giường.
Coi rồi than thở chẳng xiết, Mao Toại hối quân múc một chén nước lấy hườn như
ý đơn ra, hườn ấy nửa phía thì đỏ, nửa phía trắng, phía đỏ thuốc thái âm, phía trắng
thuộc thái dương, rồi mài bên trắng thoa vào đầu Tôn Tẫn và bắt tay ấn niệm chơn
ngôn, giây phút trong cổ khò khè, ói ra những đàm. Tôn Tẫn mở mắt thấy Mao
Toại cùng lão mẫu thì ngồi dậy nghiêng mình cúi lạy, công chúa chẳng xiết nỗi
mừng, hai bên chúng tướng vui cười hớn hở, liền đốt linh sàng (là giường của chết
nằm) và lấyt đồ tang khó. Công chúa nói: "Con phải lạy Mao hiền đệ mà đền ơn cứu
con được sống". Mao Toại nói: "Không nên, không nên, ấy là cái lẽ thường tự nhiên
chẳng cần bái tạ làm chi". Tôn Tẫn nói: "Tôi mang ơn hiền đệ cứu sống, thiệt là cái
ơn tái tạo dầu chết cũng chẳng quên". Nói dứt lời, nghiêng mình cúi lạy, Mao Toại
lật đật quỳ xuống đáp lễ nói: "Tam ca làm như vậy không nên". Hai người làm lễ
xong rồi, Tôn Tẫn đứng dậy xem thấy Tiêu Cổ Đạt cùng Liễu Triển Hùng, thì bước
tới thi lễ hỏi rằng: "Hai vị sư thúc đều có việc chi chăng?". Hai người đem việc Mao
Toại thỉnh mình xuống giúp mà thuật lại, Tôn Tẫn rất mừng dạy bày yến chay khoãn
đãi. Qua ngày thứ Tôn Tẫn đến dinh, truyền lệnh cho ba ngàn quân cứ theo như cũ,
mặc đồ tang trắng để tang một ngày khóc nba lần, chẳng cho tiết lộ tin tức; chúng
tướng vâng, đòi năm ngàn thợ mộccc và ba ngàn cây gỗ mỗi ngày đem vận ra ngoài
thành ba trăm cây, giao mười ngày cho đủ hết. Tôn Yên lãnh mạng vào thành tâu
cùng Chiêu Vương. Chiêu Vương hay được Tôn Tẫn sống lại thì chẳng xiết vui
mừng, truyền chỉ chọn cây đòi thợ, đem vận ra dinh cho sẵn ứng dụng.
Nói về quân thám thính bên dinh Tần thăm nghe rõ ràng, vào trước báo nói:
"Bên dinh Nam quận vương nước Tề, mỗi ngày khóc ba lần thường bữa vận chờ cây
gỗ vào dinh, chẳng biết làm chi vậy, nên tôi phải vào báo". Thủy Hoàng nghe nói
hỏi quân sư rằng: "Tôn Tẫn đã chết, trong dinh nó mỗi ngày vận cây gỗ mà làm gì?".
Tử Lăng nói: "Cây gỗ ấy, ắt là làm chỗ đặng chôn Tôn Tẫn". Vương Tiễn bước ra
tâu rằng: "Tuy Tôn Tẫn đã chết, song chưa rõ hư thệt, để tôi đến dinh Yên đánh phá
vào trung, quân giựt thây Tôn Tẫn đem về dùng lửa đốt tiêu, thì tôi mới hết lo".
Thủy Hoàng nói: "Điện tây hầu, ngươi có đi thì thăm nghe hư thiệt mà thôi, quyết
chẳng nên giựt thây nó đem về, e làm như khi trước, ngươi bắt nó đem về và đốt cả
dinh, cũng là tại bắt Tôn Tẫn, lòng trẫm kinh sợ lắm". Vương Tiễn nói: "Bệ hạ chớ
lo, phen này chẳng phải như trước đâu, lúc đó Tôn Tẫn nó dùng phép ma cho nên
mới bị hại ấy, chớ nay thiệt là cái tản thiên tiễn đánh chết, vật ấy vốn là đồ báu của
Phật, dẫu Tôn Tẫn có tài lên trời đi nữa cũng trốn không khỏi bại, tôi đi đây quyết
giựt thây cho được mà trải cái thù một gậy". Thủy Hoàng hỏi: "Tiên hành có đi phải
tùy cơ ứng biến". Vương Tiễn đắc lệnh lui về trướng mình, đề mâu lên ngựa dẫn
Vương Bôn phát pháo ra trận, xông tới dinh Yên nạt rằng: "Quân giữ dinh, bây vào
báo cho Tôn Yên bảo nó phải mau đem cái thây Tôn Tẫn ra đây, thì muôn việc đều
thôi, nếu chống trả đến lúc ta đánh vào, ắt là một ngọn cỏ cũng chẳng dung". Quân
vào phi báp, Tôn Tẫn giận lắm nghiến răng nói rằng: "Tần tặc thiệt rất độc dữ tợ
lang, đã liệng cái tản thiên tiễn mà hại ta chết, rồi bây giờ còn đến dinh mà đòi
thây". Càng nghĩ càng giận, bỗng có một vị chơn nhơn bước ra nói: "Bá Linh chớ
giận, để tôi ra trước bắt thằng Vương Tiễn mà trảthù cái tản tên ấy cho". Tôn Tẫn
thấy Triển Hùng đòi đi, thì khoát tay nói: "Sư thúc không nên đi". Triển Hùng nói:
"Tôi đi làm sao mà không được?". Tôn Tẫn nói: "Nơi ấn đường của sư thúc có dạng
thanh khí, ắt là hung nhiều kiết ít, không phải là tay đối thủ với Vương Tiễn đâu".
Triển Hùng vốn là người háo thắng, tánh như lửa đốt, nghe Tôn Tẫn nói bấy nhiêu
lời, tức giận căm gan, nói: "Người nói Vương Tiễn không ai hơn được, vậy tôi quyết
ra cùng nó đối địch, nào có sợ, dầu ba đầu sáu tay, cũn bắt nó cho được mà thôi".
Tôn Tẫn cười nói: "Tổ sư xin chớ giận dự, có ra trận phải giữ gìn cho lắm". Triển
Hùng dạy dẫn mai huê lộc, giận hầm hầm thót lên, Tôn Tẫn truyền lịnh chúng tướng
nai nịt cầm thương, theo sau ám trợ chơn nhơn chớ để sơ suất, chúng tướng rần rộ
theo Triển Hùng ra khỏi cửa dinh, nổ ba tiếng pháo, có hai cây cờ trắng hai bên,
Vương Tiễn nghe pháo nổ cửa dinh mở hoắc, thấy xông ra một đạo binh, đi trước
một người đạo nhơn đầubịt khăn tròn, mình mặc áo bát quái đạo bào, mặt như cửa
biển, bốn răng đều lồi, mười phần dữ tợn. Vương Tiễn hươi mâu lại nạt rằng: "Tên
đạo nhơn kia khoan tới, hãy thông tên đã, chớ cây mâu ta chẳng giết con quỷ vô
danh". Triển Hùng hươi đao chỉ lại nạt rằng: "Tướng kia có phải là Vương Tiễn
chăng? Ngươi muốn biết tên ta, hãy ôm cái đầu, lóng tai mà nghe, nếu ta nói tên ra,
e khi ngươi hãi kinh, mà té nhào xuống ngựa bây giờ, danh ta đồn cả thiên hạ, tiếng
ta dậy trong trời đất, đi chẳng đổi tên, ngồi không cãi họ, vốn ta người ở Sơn đông,
phủ Đoài Châu, lúc chiến quốc một mình chiếm núi Hồng sơn, tung hoành thiên hạ,
đánh nước lớn, lo vàng chẳng lấy, giết nước nhỏ, dâng báu chẳng màng, may ở núi
Hổ khưu động Tàng Tiền, tu chơn luyện tánh, họ Liễu tên Đạo Chích, chữ là Triển
Hùng". Vương Tiễn nghe nói cười rằng: "Té ra chơn nhơn đó sao? Tôi nghe tiếng đã
lâu hôm nay mới gặp, chẳng biết tôi có tội chi xúc phạm, phải nhọc đến tiên trường
xuống núi, xin phân cho tôi rõ". Triển Hùng nạt rằng: "Đồ khốn kiếp, ta cùng mi
ngày nay không oán, ngày trước không cứu, như thuyền cùng ghe không đi chung
một ngả, vì cớ nào hôm nay mi lại mắng ta, mi dùng tản thiên tiễn đâm chết người,
lại đến giựt thây của người nữa, muốn giết hết cho tuyệt, thiệt mi lòng độc tợ lang,
coi ta lấy đầu đây". Nói dứt lời cử đao nhắm đầu Vương Tiễn chém xuống. Vương
Tiễn hươi mâu rước đánh, hai người đánh vùi rất nên hung dữ chưa định hơn thua
Triển Hùng tường thầm rằng: "Vương Tiễn võ nghệ chẳng súthơn mình, chi bằng
dùng phép bửu giết tiết đồng tiên, dài chừng năm tấc tên là như ý hồ ví, Triển Hùng
miệng niệm chơn ngôn, xảy thấy ngọn mâu đâm tới, Triển Hùng lật đật hươi đao
đánh ra, tiếng nghe rang rảng, thuận tay liệng cái như ý trên không nạt rằng: "Vương
Tiễn chớ ỷ mạnh, coi bửu bối ta". Vương Tiễn nghe nói quay đầu thấy một cây đồng
tiên sáng rỡ bay rớt xuống đầu một cái, té sấp trên ngựa thổ huyết chạy dài. Triển
Hùng nói: "Vương Tiễn ra chẳng rượt đâu, hãy chậm rãi mà đi, chẳng qua là ta làm
cho ngươi biết một cái lợi hại mà thôi, nếu còn hung hăng nữa thì cái đao này chẳng
dung". Nói rồi niệm chú thâu bửu bối, quày nai dẫn chúng tướng đánh trống thắng
trận, kéo binh về dinh, Tôn Tẫn vào trướng thưởng công.
Nói về Vương Tiễn thua chạy về dinh xuống ngựa, Vương Bôn phò đạo trướng ra
mắt Thủy Hoàng mà xin tội. Thủy Hoàng thấy Vương Tiễn mặt như giấy vàng, môi
tái, mũi xanh thì nói: "Nhà ngươi khi nãy như oanh oanh liệt liệt, đòi ra giựt thây Tôn
Tẫn, làm sao mà về coi bộ tướng như vậy?". Vương Tiễn tâu rằng: "Tôi ra kêu đánh,
không dè trong dinh Yên, xông ra một đạo nhơn, là Liễu Triển Hùng thuở xuân thu,
người ấy mạnh mẽ dị thường, tôi bị nó đánh một cây đồng tiên, mười phần lợi hại".
Thủy Hoàng nghe nói cả kinh, nói: "Không xong, ta tưởng lại Liễu Triển Hùng ở núi
Hồng sơn một mình và làm đầu hết, nay xuống giúp nước Yên, nếu chọc đến va e
chẳng khỏi một phen khốn hại, thôi thôi, Điện tây hầu hãy ra truyền lịnh cho chúng
trướng nhổ trại về nước, đánh đi kẻo vướng nó mà khốn bây giờ". Vương Tiễn nói:
"Hôm nay tuy rằng bại trận, song phép bửu hãy còn, xin chờ vài ngày cho dấu
thương tôi lành sẽ dùng bửu Tiễn cách dinh bắn nó". Nói rồi từ giã trởvề dinh mình,
cỡi giáp Tiễn cách dấu thương như miệng chén, trong lòng càng tưởng càng giận.