Phong kiếm xuân thu

Hồi 2

Nói về Vương Bôn té nhào xuống ngựa, Vương Tiễn hươi mâu tới đâm, vùng

nhớ trực lại Vương Bôn là người trẻ tuổi anh hùng bèn dừng mâu nói rằng: "Ta tha

ngươi về thay ngựa khác, rồi sẽ ra mà đánh cùng ta". Làm cho Vương Bôn hổ thẹn,

mặt mũi sượng trân lồm cồm đứng dậy quỳ xuống đất nói rằng: "Tôi là Vương Bôn

bị té vấp ngựa, chắc phải chết rồi, mang ơn tướng quân dưới thương rộng tình, dung

tha tánh mạng, song tiểu tướng này không phải là đứa vong ân, nay tình nguyện về

đầu đặng giúp sức tướng quân". Vương Tiễn rất mừng, nói: "Tiểu tướng quân võ

nghệ cao cường, nay chịu quy hàng thiệt rất may cho nước Tần lắm, vậy xin tiểu

tướng theo ta trở về ra mắt chúa thượng". Nói rồi đều lên ngựa chạy tuốt về dinh

Tần, lúc ấy binh tướng bên Triệu ngó thấy Vương Bôn rượt theo tướng giặc, giây lâu

không thấy trở về, kế thấy binh Tần áp lại cắt lấy thủ cấp Hạ tướng quân, thì không

dám ra giành giựt, đến chừng thấy Vương Bôn cùng Vương Tiễn, hai người cỡi ngựa

nhắm dinh Tần đi tuốt, biết là Vương Bôn đầu giặc rồi, bèn rủ nhau chạy trốn,

Vương Tiễn cũng chẳng rượt theo, bèn dẫn Vương Bôn vào dinh ra mắt Chương

Hàng, tỏ hết các việc rồi dẫn vào huỳnh la bửu trướng ra mắt Thủy Hoàng mà tâu

hết nguồn cơn.

Thủy Hoàng xem thấy Vương Bôn rõ ràng một đấng nhân tài, oai phong lẫm

lẫm, vả lại tuổi trẻ anh hùng, thì trong lòng cả đẹp, nói rằng: "Tướng quân không

hiềm tị, đến đây đầu hàng, thệt rất may cho trẫm lắm. Vậy khanh hãy cùng với

Vương Tiễn hiệp sức, ngày sau có công trẫm sẽ gia thưởng". Nói rồi liền phong cho

Vương Bôn làm chức phó tiên phong. Vương Bôn lạy tạ ơn rồi lui ra, bèn đến ra mắt

quân sư Kim Tử lăng và Nguyên soái Chương Hàng, lúc ấy Vương Tiễn đã bày tiệc

sẵn nơi dinh mình, rồi thỉnh Vương Bôn về dinh uống rượu, hai người ăn uống bàn

luận việc võ nghệ, Vương Tiễn xưng rằng: "Mình có phép thuật cao cường, và có

cây tru tiên bửu kiếm, muôn người không dám cự địch, ấy là phép của ông Hải Triều

thánh nhân cho, hay chém đặng thiên la đại tiên".

Lúc ấy Vương Bôn đứng dậy nói rằng: "Tiểu tướng có một lời bày tỏ, xin tướng

quân đoái tưởng, tôi thuở nhỏ mồ côi cha mẹ, nay mang ơn tướng quân nơi trận

chẳng giết, lại có lòng thương tưởng, nay ý tôi muốn lạy tướng quân mà kiến làm

cha, chưa biết tướng quân khứng nạp cùng chăng?" Vương Tiễn vẫn có lòng, nay

nghe Vương Bôn nói thì trong lòng mừng lắm, mà rằng: "Tôi có tài cán chi đâu mà

khuất tướng như vậy". Vương Bôn không nghe, bèn phò Vương Tiễn bằng cha, càng

thêm thân ái hơn nữa, rồi uống rượu đến canh ba mới tan, Vương Bôn cũng theo

Vương Tiễn vào dinh mà an nghỉ. Qua ngày thứ, Vương Tiễn bèn đem việc ấy tâu

cho Thủy Hoàng cùng Chương Hàng hay, Thủy Hoàng rất mừng truyền chỉ bày yến

chúc mừng cho Điện Tây hầu.

Nói về binh Triệu thua chạy về ải, báo cùng Nguyên soái rằng: "Hạ tướng quân

tử trận, còn Vương tiên phong đã đầu Tần rồi". Liêm nguyên soái nghe báo nổi giận,

nhảy nhót nạt lên như sấm mắng rằng: "Vương Bôn, mi là thằng phản chúa, tham

sanh quý tử, bổn soái đãi mai không bạc, sao chẳng lo trả ơn, mà trở lại đầu hàng

nước giặc, nếu bổn soái không bắt đặng thằng phản chúa này, mà phân thây muôn

đoạn, thề chẳng làm người". Nói rồi hối quân thắng ngựa vừa muốn ra thành, các

quan can gián nói rằng: "Ngày nay trời đã tối rồi, đánh chẳng đặng đâu, xin Nguyên

soái hãy bớt cơn lôi đình, chờ sang ngày sẽ ra binh, cũng chẳng muộn gì". Liêm Kiệt

thấy chúng tướng khuyên dứt, túng phải nghe theo, qua ngày thứ, bèn dẫn chúng

tướng cùng một ngàn binh phát pháo ra thành, xông đến dinh Tần, kêu chỉ quyết

Nguyên soái nhà Tần ra mà đối địch, binh Tần vào báo. Ngyên soái bèn tâu với

Thủy Hoàng, Thủy Hoàng nói: "Trẫm đang cùng Vương huynh chúc mừng, vậy

Nguyên soái dẫn binh ra thành hội chiến, thì ắt cả đặng trọn tháng, để trẫm bày một

tiệc dự thưởng công cho Nguyên soái". Chương Hàng vâng chỉ ra khỏi bửu trướng,

bèn dẫn Yên Dịch Tôn Năng ra cùng Liêm Kiệt giao chiến.

Lúc ấy Thủy Hoàng bày tiệc cùng Vương Tiễn, Vương Bôn chúc mừng, đang ăn

uống, Thủy Hoàng hỏi Liêm Kiệt là người thế nào, Vương Bôn tâu rằng: "Liêm Kiệt

là con Triệu Liêm Pha, tánh tình trung trực, sức mạnh muôn người, không ai dám

địch". Thủy Hoàng nói: "Liêm Kiệt có tài anh hùng như vậy, thì trẫm cùng hai vị

vương huynh ra dinh lược trận". Hai người liền đứng dậy tâu rằng: "Chúng tôi xin

bảo giá".

Thủy Hoàng cả mừng, truyền chỉ đem ngựa, rồi hai người bảo giá ra khỏi dinh,

lúc chưa đi thì nghe chiêng trống vang tai, ra đến ngoài dinh ngước mặt xem coi,

thấy sáu vương đại tướng đánh vùi với nhau.

Ấy là:

Thương đỡ đao rồi đao đỡ thương,

Thương qua đao lại chẳng ai nhường,

Tuy hay chỗ ấy là nơi chết,

Song phải liều mình với quốc vương.

Xem thấy Chương Hàng thì đánh với Liêm Kiệt, còn Yên Dịch thì đánh với Tất Vinh

Phu, Tôn Năng binh khí đỡ nghe rang rảng. Thủy Hoàng truyền chỉ đánh trống

dường như sấm dậy. Chương Hàng nghe đánh trống thì biết có Thủy Hoàng lược

trận, người người đều nổ lực giương oai. Tất Vinh Phu bị Yên Dịch chém một đao té

nhào xuống ngựa, rồi áp lại tiếp cùng Tôn Năng và đánh Lang Vân, lúc ấy Lang

Vân đang ra sức đánh Tôn Năng, ngó thấy Yên Dịch xốc tới tiếp đánh, thì ráng hết

sức mà đánh với hai người, đánh đặng hai mươi hiệp, cả mình mồ hôi ướt đầm, trong

lòng hoảng kinh, bị Tôn Năng đâm một thương nơi sườn tả, Lang Vân la lên một

tướng tránh qua bên hữu, ô hô ai tai. Lúc ấy Yên, Tôn hai tướng áp lại vây đánh

Liêm Kiệt, dẫu Liêm Kiệt có tài bay lên trời đi nữa, song hai tay khó nổi địch với ba

người, rồi phải quày ngựa chạy về bổn trận, binh Triệu thấy Nguyên soái bị thua, thì

nhượng cho Nguyên soái chạy qua khỏi, liền trương cung lắp tên bắn vãi binh Tần,

bên kia Chương Hàng xem thấy binh Triệu rất đông, khó xông pha đặng, bèn ngay

ngựa thâu binh trở về, phò Thủy Hoàng vào trướng.

Nói về Liêm Kiệt bị thua chạy về bổn trận, ngó thấy binh Tần chẳng rượt theo

nữa, thì kéo binh vào thành, truyền lịnh quân?" h gìn giữ thành trì cho chắc chắn, rồi

vào soái phủ viết tờ biểu chương sai người suốt đêm chạy về trào tâu. Triệu Vương

tiếp đặng bổn chương thất kinh, cùng chúng tướng thương nghị, liền viết tờ cáo cấp

sai quan đi các nước viện binh.

Nói về năm nước xem thấy văn thơ của Triệu Vương, thì biết vua Tần dấy binh

gồm thâu sáu nước, thì ai nấy cũng không kế chi tính đặng, vì luôn mấy năm thất

mùa đói khát, lo nước mình không xong có đâu đem binh mà cứu giúp nước ngoài

cho đặng, đều gởi lại văn thơ nói dối rằng: "Chẳng bao lâu thì đem binh đến tiếp".

Nói về ải Giới Bài quan, Liêm Kiệt từ lúc sai người về cùng triều dâng tờ cáo

cấp, đến nay đã hơn năm ngày, cớ sao chẳng thấy phát binh đến cứu, thì lòng lo sợ

lắm, phần thì luôn mấy ngày bị binh Tần đánh phá rất gấp. Liêm Kiệt ngày đêm

phải bổn thân dẫn binh lên thành ngăn giữ, đêm ấy vừa đến canh tư, góc thành bên

Tây, xảy bị binh Tần bắc thang trèo lên hãm thành, binh Triệu cự không lại, rã nhau

chạy trốn, có người phi tính việc chi, lật đật dẫn chúng tướng chạy qua cửa thành bên

Đông, ý muốn mở cửa mà chạy trốn về triều. Không dè gặp đạo binh Vương Tiễn

đón đường, hai người đánh nhau.

Lúc ấy hậu đội binh Tần kéo vào thành pháo nổ vang trời, Chương Hàng liền

dẫn chúng tướng áp lại vây đánh Liêm Kiệt, Liêm Kiệt liệu kế ra cửa Đông không

đặng, bèn nhắm phía Tây mà chạy, lại gặp Vương Tiễn đánh một hồi nữa, lúc ấy

binh Tần áp lại phủ vây, Liêm Kiệt chẳng sợ, một đao mà cự với trăm ngàn binh khí,

đánh giết tưng bừng, dừng như mãnh hổ tuôn vào bầy dê. Kim Tử Lăng ngó thấy

Liêm Kiệt quả nhiên anh hùng, chúng tướng đánh không hơn đặng, bèn giục mai huê

lộc xông vào, chúng tướng ngó thấy quân sư vào trận, đều tránh vẹt hai bên, lúc ấy

Liêm Kiệt ngó thấy một người đạo nhân cỡi nai đến đánh, bèn giục ngựa lướt tới,

song không biết Kim Tử Lăng là lợi hại, đánh chưa mấy hiệp, Kim Tử Lăng bèn lấy

ra một cái kêu là định triên châu, liệng giữa trời hào quang chiếu sáng, xoay vầng

trên không, nhắm ngay đầu Liêm Kiệt rớt xuống, khá thương:

Anh hùng chưa bước lăng vân các,

Hồn phách trước lên uổng tử thành.

Lúc ấy Liêm Kiệt bị bảo châu đánh nhằm, té nhào xuống ngựa, binh Tần áp lại

cắt lấy thủ cấp. Thủy Hoàng dẫn binh thị ngự vào thành, đến nơi soái phủ truyền

lệnh chiêu hàng, cấm binh sĩ không cho chém giết. Chúng tướng đều vào soái phủ

tung hô xong rồi, Thủy Hoàng truyền chỉ cả bày diên yến thưởng công, nghỉ ngựa ba

ngày rồi sẽ dấy binh đánh đánh dẹp các nước. Qua ngày thứ, Thủy Hoàng ngự ra

soái trường, các quan tung hô rồi, Thủy Hoàng nói rằng: "Nay phá đặng ải Giới Bài,

vậy chư khanh thương nghị đáh nước nào trước?".

Kim Tử Lăng tâu rằng: "Cách ải Giới Bài hai mươi dặm có đường rẻ làm ba, một

nẻo thông qua Dịch Châu Yên Sơn, còn một nẻo thông qua Đông Tề Lâm Tri, còn

một nẻo qua Triệu Quốc Hàn Đang, theo trí mọn tôi tưởng, nay nước Tề vuaTương

Vương mới lên làm vua, thì kho đụng không trống, còn nước Triệu thì binh hèn tướng

yếu, đều chẳng đủ lo, duy nước Yên, vuaChiêu Vương tuổi tuy già cả, song thông

minh tài trí, binh muôn đặng 4, 5 mươi muôn, chiếu tướng vài mươi viên, vả Nguyên

soái đó là Tôn Tháo, dòng của Tôn Võ, trên hiểu thiên văn, dưới thông địa lý, từng

quan chinh chiến, các nước chư hầu nghe danh tiếng, nếu giết đặng ấy mà bình đất

Dịch Châu trước, thì lấy các nước kia dễ như trở bàn tay".

Thủy Hoàng nhận theo lời tâu, rồi nghỉ ngơi ba ngày dấy binh nhắm Yên thành

thẳng tới, lại để tướng giỏi ở giữ Giới Bài đặng tiếp ứng lương thảo.

Nói về vua nước Yên từ tiếp đặng văn thơ nước triệu viện binh cầu cứu, thì biết

vua Tần dấy binh gồm thâu sáu nước, thì có ý muốn phát binh phụ giúp, ngặt vì binh

ròng có ít, đủ giữ trong nước mà thôi, lấy binh đâu phụ giúp, bèn suy đi nghĩ lại một

hồi, sai quan đô úy là Tôn Tháo lãnh năm muôm binh đến Yên Châu ngăn giữ đặng

thám coi động tĩnh thế nào, nếu nước Tần phá ải Giới Bài rồi, thì giữ nơi yếu địa ấy,

mà chống ngăn binh Tần, còn như chưa phá đặng ải Giới Bài thì kéo binh đến mà

phụ với Lâm Kiệt ra sức giữ gìn". (Nguyên Tôn Tháo này là cha của Tôn Tẫn ở núi

Thiên Thai tuổi đã bảy mươi, sức còn, hay kéo nổi cây cung cứng hai thạch, mỗi

ngày ăn hết một đấu gạo, cho nên tuổi tác tuy già song cũng là một viên dõng tướng,

làu thông thơ lược, nên vua Chiêu vương sai đem binh cứu giải Giới Bài, và giữ biên

cương nước mình).

Ngày ấy Tôn Tháo lãnh chỉ năm muôn binh ròng, suốt đêm ra khỏi Dịch Châu,

nhắm ải Giới Bài thẳng tới, đi chưa đến thì có quân thám thính báo nói: "Binh Tần

đã đánh lấy ải Giới Bài rồi, nay kéo binh tới đánh nước mình nơi Dịch Châu trước".

Tôn Tháo nghe báo suốt đêm kéo binh tuốt đón biên quan ngăn giữ đặng phòng giao

chiến. Nguyên người giữ ải biên qua nước Yên, làm chức tổng soái, là hai người con

của Tôn Tháo. Đại lão gia tên là Tôn Long, nhị lão gia tên là Tôn Hổ, đều là anh em

ruột của Tôn Tẫn. Hai anh em ngày kia tiếp đặng văn thơ, thì biết cha mình đến hiệp

sức giữ ải thì cả mừng, bèn ra khỏi thành năm dặm nghinh tiếp vào thành, Tôn Tháo

bước vào soái phủ mà ngồi, Tôn Long, Tôn Hổ lạy ra mắt, rồi đứng hầu hai bên. Tôn

Tháo nói: "Binh Tần chẳng bao lâu thì đến, ắt có dấy động can qua, hai con cũng

nên quyết tâm giữ gìn thành trì".

Tôn Long, Tôn Hổ đều lãnh mạng, rồi đó Tôn Tháo bèn tả biểu chương về triều

tâu cùng Chiêu Vương hay rằng: "Ải Giới Bài binh Tần đã lấy rồi, nay kéo binh đến

thành nước ta". Tả rồi liền sai người về triều dâng biểu. Ngày ấy binh Tần kéo đến

bên thành nước Yên, cách năm dặm an dinh. Chương Hàng lên trướng hỏi rằng: "Có

ai dám lập công đầu chăng?" Lúc ấy có quan phó tiên phong là Vương Bôn bước ra

lãnh mạng xin đi. Vương Tiễn cũng xin lãnh binh ra trận, Chương Hàng cả mừng bèn

dạy hai cha con Vương Tiễn đem một ngàn binh dinh khiêu chiến. Hai người lãnh

mạng ra khỏi dinh, lên ngựa dẫn binh tới thành, lập nên trận thế, rồi Vương Tiễn

đứng nơi trận, còn Vương Bôn xông tới khiêu chiến. Quân vào phi báo, Tôn Tháo

khiến Tôn Long ra đánh, Tôn Long lãnh mạng nai nịt chỉnh tề, dẫn một ngàn binh

phát pháo ra thành. Lúc ấy Vương Bôn nghe trong thành pháo nổ, xông ra hai cây cờ

trắng, dẫn một đạo binh ra khỏi thành, ở trước có một viên đại tướng, đầu đội ngân

khôi, mình mang ngân giáp, ngồi trên ngựa trắng, tay cầm bạch anh thương, dưới

hàm râu bạc hoa râm, dài hơn sáu tấc, tuy là tuổi đã sáu mươi song oai phong lẫm

lẫm, sát khí đằng đằng. Vương Bôn nạt lớn rằng: "Lão tướng hãy dừng ngựa đi, có ta

đến chờ đây đã lâu, mau thông tên họ mà chịu chết cho rồi". Tôn Long xem thấy

trước mặt là một viên tiểu tướng mạnh dạn dữ dằn.

Mình ngồi huê báo rõ oai phong

Mặc giáp rồng vàng ánh đỏ hồng,

Mạnh suốt ba quân còn tuổi trẻ?

Giáp phò Tần chúa rạng anh hùng.

Tôn Long coi rồi nạt rằng: "Ta là nguyên soái trấn giữ Yên Châu, tên là Tôn

Long đây, ta cùng nước mi ai giữ cõi nấy, cớ sao lại dấy binh xâm phạm đất ta, nếu

biết thời, mau mau về dinh cho chóng, bằng không kéo binh về thì phải chết nơi dưới

ngựa".

Vương Bôn nghe nói cười rằng: "Bớ Tôn Long, thuở ta ở nước Triệu từng có nghe

tên anh mi là tên dõng tướng bên Yên, nay sao chẳng quy hàng nước ta cho rồi, thì

chẳng mất chức phong hầu".

Tôn Long nổi giận mắng rằng: "Mi chớ nói phách, hãy coi ta lấy thủ cấp mi".

Nói rồi hươi thương lướt đến mà đâm Vương Bôn, Vương Bôn lật đật cử thương rước

đánh, đánh đến bảy mươi hiệp chưa đặng hơn thua. Vương Bôn khen thầm rằng:

"Quả nhiên danh bất hư truyền, thương pháp tuyệt diệu, nếu ta lấy sức mạnh mà

đánh thì ắt không hơn đó đặng, vậy ta dùng thế hồi mã thương mà giết nó mới

xong". Nghĩ rồi bèn đâm bậy một thương rồi quày ngựa bỏ chạy, song chạy đâu cho

khỏi, nguyên vì Tôn Long có tài bá bộ xuyên dương (trăm bước bắn trúng lá dương)

nên chẳng rượt, liền lấy cung lắp tên nhắm ngay lưng Vương Bôn bắn ra một mũi.

Lúc ấy, Vương Tiễn đứng nơi trận ngó thấy rõ ràng, bèn kêu lên rằng: "BớÙ con, tặc

tướng nó bắn tên". Bên kia Vương Bôn quay đầu ngó thấy tên bay gần tới, thì la

không xong rồi, liền trớ qua một cái chẳng kịp, bị mũi tên trúng vai bên hữu, chờn

vờn gần rớt xuống ngựa, Tôn Long ngó thấy giục ngựa chạy tới như bay, bỗng nghe

sau lưng có một tiếng kêu lớn rằng: "Chớ hại con ta, có ta đến đây". Tôn Long xem

thấy người ấy cùng chúng tướng khác lạ:

La bào rực rỡ có thêu rồng,

Mình cỡi Ô Chùy chạy tợ dông,

Phổ hóa Thiên Tôn nay xuống thế;

Giúp phò Tần quốc dựng nên công.

Tôn Yên hỏi rằng: "Mi là tướng xứ nào phải xưng tên họ cho ta biết". Vương

Tiễn nói: "Mi muốn hỏi tên họ ta sao? Ta là Thủy Hoàng giá tiền, làm chức Chánh

ấn tiên phong. Điện tây hầu Vương Tiễn đây, sao mi dám cả gan dùng tên lén

màbắn con ta, nay mi chạy đâu cho thoát". Nói rồi hươi cây trượng bát xà mâu nhắm

ngay bụng Tôn Long đâm tới. Tôn Long cử thương đỡ khỏi rồi đánh vùi đến trăm

hiệp. Vương Tiễn thấy Tôn Long thương mã tinh thục, đánh chừng nào càng giỏi

chừng nấy, bèn quay ngựa bỏ chạy, Tôn Long cười lớn rằng: "Tần tặc, mi chạy đâu

cho khỏi, coi Nguyên soái rượt theo mà bắt mi đây này". Nói rồi giục ngựa đổi theo,

Vương Tiễn thấy Tôn Long rượt tới bèn lấy cây tru tiên kiếm, miệng niệm chơn

ngôn liệng giữa thinh không, rồi kêu lớn rằng: "Bớ Tôn Long, mi chớ rượt theo, hãy

coi bửu kiếm của ta kia kìa".

Tôn Long nghe nói liền ngước mặt lên xem, thấy một ngọn gươm ở trên vầng

mây ngũ sắc bay xuống, liền la: "Không xong". Rồi lật đật lấy cung lắp tên muốn

bắn cây gươm cho rớt xuống, không dè cây bửu kiếm ấy là vật báu, chưa kịp bắn mà

gươm đã bay tới, nhắm ngay đầu Tôn Long chém xuống, Tôn Long né đầu qua bị

cây gươm chém xả từ vai tới lưng, té nhào xuống ngựa.

Hỡi ôi!

Lão tướng nước Yên tài vô địch,

Thác vì gươm báu của họ Vương.

Vương Tiễn bèn niệm chú thâu bửu kiếm lại, còn bên kia binh nước Yên áp ra

giật lấy thây Tôn Long mà đem về thành, Vương Tiễn giục ngựa đến thành khiêu

chiến nữa.

Nói về binh Yên khiên thây Tôn Long đem về soái phủ, Tôn Tháo xem thấy

rụng rời dường như muôn tên xoi ruột, liền té xỉu chết giấc, tả hữu vội phò cứu, giây

lâu tỉnh lại bèn khóc rống lên. Tôn Hổ sa nước mắt nói rằng: "Gia gia xin chớ bi

thương, để cho con ra trận quyết bắt sống thằng giặc này mà trả thù cho đại ca" Tôn

Tháo gật đầu nói: "Con có ra trận thì phải giữ gìn cho lắm". Tôn Hổ vâng mạng, vội

vàng mặc giáp đội mão, dẫn binh ra thành, phát ba tiếng pháo, xông tới trước trận,

ngó thấy Vương Tiễn thì giận lắm, máng rằng: "Đồ thất phu, mi dùng tà thuật mà hại

anh ta, vậy mi chớ chạy, hãy coi đao này". Nói rồi hai tay cử đao,?"?" acute;m ngay

đầu Vương Tiễn chém nhầu, Vương Tiễn lật đật rước đánh, song võ nghệ Tôn Hổ

không sánh kịp Tôn Long lại thêm lòng sẵn gấp báo cừu, cho nên đánh mới vài hiệp

đầu thì đã dùng hết sức lực bình sanh. Vương Tiễn thấy va hung dữ mạnhbạo như

vậy, thì dùng chước nhu đánh pháp (nghĩa là khi đầu không dùng sức cho lắm, cứ đỡ

gạt mà thôi, đến sau sẽ dùng sức mạnh ra đánh) cứ ngăn đỡ hoài mà không đánh lại,

chờ đánh hơn bốn mươi hiệp cho Tôn Hổ có mòi yếu rồi, khi ấy ra sức mạnh hươi xà

mâu đánh vùi, làm cho Tôn Hổ miệng đà thở dốc, đao pháp rối loạn, bị Vương Tiễn

đánh hất đao ra, rồi thuận tay nhắm ngay bụng Tôn Hổ đâm tới, Tôn Hổ ngăn đỡ

chẳng kịp bị xà mâu vào bụng hét lên một tiếng té nhào xuống ngựa, Vương Tiễn

xốc lại thgủ cấp, binh Yên xem thấy Tôn Hổ chết rồi liền chạy trốn về thành, Vương

Tiễn chẳng rượt theo bèn đánh trống thắng trận kéo binh về dinh, lấy thuốc kim

thương cho Vương Bôn thoa nơi dấu tên đâm, và cho vào hậu dinh an dưỡng.

Nói về binh Yên thua chạy vào thành, bèn đem việc Tôn Hổ bị Vương Tiễn nhào

xuống ngựa mà bẩm lại Tôn Tháo hay. Tôn Tháo càng thêm sầu thảm, các tướng

khuyên giải hết lời rồi mới về phủ. Đêm ấy thương con nhớ trẻ không hề nhắm mắt,

đến canh năm thức dậy nai nịt lên trướng nói với chúng tướng rằng: "Tần tặc hôm

qua giết luôn hai đức con ta, vậy ta cùng với Tần tặc thề chẳng chung đứng trong

đời". Truyền đem thương mã dẫn một ngàn binh cùng chúng tướng ra thành, giục

ngựa chạy đến dinh Tần, kêu tên Vương Tiễn ra đánh.

Vương Tiễn nghe báo bẩm cùng Nguyên soái lãnh ba quân ra dinh sắp bày đội

ngũ, một người một ngựa xông ra trước trận, xem thấy một viên tướng già tuổi ngoài

bảy mươi, năm chòm râu bạc, ngồi bạch long câu, tay cầm ngân thương oai phong

lẫm lẫm, thì biết là Thoại lang quân tên Tôn Tháo. Vương Tiễn ngồi trên ngựa xá

nói rằng: "Lão tướng quân xin miễn chấp, vì tiểu tướng không xuống ngựa, tiểu

tướng có một lời xin tỏ cho lão tướng quân nghe, tôi nghe vì lão tướng quân là người

anh hùng cái thế, rạng danh bốn bể vậy tuổi hơn bảy mươi mà còn ra trận giao

phong, nếu có sơ suất thì há chẳng mất oai danh hồi trước đi chăng? Chi bằng y theo

lời tôi mà trở ngựa về thành, hãy sai tướng giỏi khác ra mà đối địch".

Tôn Tháo nghe nói, nạt lớn lên rằng: "Cả gan cho cuồng tặc, hôm qua giết luôn

hai đức con ta, nay lại khi ta già ca: Mi há chẳng biết cọp già mà còn mạnh sao?"

Vừa muốn giục ngựa đến đánh, bỗng nghe sau lưng có tiếng kêu nói rằng: "Cắt kê

yên dung ngưu đao (cắt cổ gà đâu dùng dao mổ trâu) để tôi đánh nó cho". Tôn Tháo

ngó lại thì thấy đại tướng Hàng Vinh lướt tới hươi đao mà đánh Vương Tiễn. Vương

Tiễn cử mâu lên đỡ, đánh đặng mười hiệp.