Phi Thiên

Chương 647-2: Không thể ra sức (2)

Miêu Nghị hắn đã hứa với nàng, đã cho nữ nhân này hứa hẹn, để nữ nhân này không còn bất kỳ buồn phiền nào trong lòng, đường đường chính chính đưa nàng đi!

Hiện tại nếu nhất thời vọng động, hậu quả rất nghiêm trọng, Phong Bắc Trần đang ở trước mắt, Miêu Nghị hắn không có năng lực đem Lão Bản Nương đi trước mặt Phong Bắc Trần, ở đây không có ai có thể ngăn cản Phong Bắc Trần. Cho dù hắn có thể đưa Lão Bản Nương đi, sợ là ở Tiên quốc cũng không còn chỗ nào để hai người đặt chân, Tiên quốc kêu hắn tiềm phục bên cạnh Lão Bản Nương rút cuộc muốn làm gì hắn không biết, nhưng hắn biết chắc bọn họ không có hảo ý với Lão Bản Nương, chỉ dựa vào quan hệ giữa Mục Phàm Quân và Vân Ngạo Thiên, Mục Phàm Quân làm sao để Lão Bản Nương sống yên ổn!

Chỉ cần mình và Lão Bản Nương vừa làm ra chuyện, không cần phải nói, Thiên Nhi, Tuyết Nhi ở Tiên quốc lập tức sẽ bị khống chế, người gặp xui xẻo không chỉ có hắn và Lão Bản Nương, toàn bộ thân tín của mình sẽ gặp xui xẻo, tất cả những gì hắn liều mạng xây dựng nhiều năm qua đều sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.

Ngàn sai vạn sai cũng là mình sai, chỉ hận mình vô năng! Miêu Nghị đưa tay nhấc chén rượu, đột nhiên ngẩng đầu uống cạn chén, sau đó đặt chén rượu trên bàn, năm ngón tay dùng sức bóp chặt, chén rượu trực tiếp bị hắn bóp nát. Thợ mộc và thợ đá ngồi phía sau Lão Bản Nương nhất tề nhìn thấy, bất giác đưa mắt nhìn nhau.

Trang Hữu Văn đang ngồi bên cạnh, cầm đũa gắp một miếng thịt đưa đến khóe miệng, bỗng nhiên tay cứng đờ, từ từ quay đầu lại nhìn về phía hắn.

Trình Ngạo Phương ngồi phía trước cũng quay đầu lại liếc nhìn, truyền âm nhắc nhở:

- Để ý nữ nhân kia làm chi, nàng nói không chừng đang cố ý khiêu khích ngươi, tuyệt đối đừng kích động, làm ra chuyện sai lầm.

Hai người kia truyền âm hàn huyên không ngừng, Trình Ngạo Phương vẫn có phát hiện, nhất là sau khi nghe nói Miêu Nghị chính là Ngưu Nhị đã từ khách sạn Phong Vân trốn ra được, đoán chừng Lão Bản Nương không nói điều gì hay, lúc này phản ứng bị chọc giận của Miêu Nghị ở phía sau phát ra càng xác minh suy đoán của nàng.

Sau khi Trang Hữu Văn nhét miếng thịt vào trong miệng, thuận tay cầm một chén rượu không đặt trước mặt Miêu Nghị, đích thân giúp Miêu Nghị rót rượu, lại càng công khai nhắc nhở:

- Đừng mắc mưu!

Hắn cũng cho rằng Miêu Nghị bị Lão Bản Nương chọc giận.

Mà trên thực tế Miêu Nghị đích xác cũng bị lời nói của Lão Bản Nương chọc giận.

Nhìn thấy bộ dạng này của Miêu Nghị, Lão Bản Nương cũng lo lắng một trận, truyền âm nói:

- Thật xin lỗi! Ta không nên nói như vậy, Ngưu Nhị, ngươi đừng để trong lòng, ta thật sự không có ý ép ngươi.


Miêu Nghị lắc đầu, không nói thêm gì nữa. Lão Bản Nương cũng mặc nhiên, ánh mắt lộ ra vẻ ảm đạm.

Mãi cho đến khi yến hội kết thúc, hai người cũng không có bất kỳ trao đổi nào nữa, tan cuộc đứng dậy, Lão Bản Nương đột nhiên truyền âm nói:

- Ở chính bắc năm mươi dặm, đi qua một con sông lớn, có một rừng loạn thạch, nửa đêm giờ Tý, gặp mặt trên ngọn núi cao nhất của rừng đá, không gặp không về! Miêu Nghị yên lặng gật đầu.

Sau khi yến hội kết thúc, mọi người hộ tống Nhạc Thiên Ba trở về biệt viện, sau đó cũng trở về chỗ của mình nghỉ ngơi.

Miêu Nghị nhìn thời gian, lúc này cách giờ hẹn cũng chỉ còn một canh giờ, thích thú tìm Trình Ngạo Phương thỉnh thị:

- Cung chủ, ta muốn ra ngoài một lát.

Trình Ngạo Phương nói:

- Xem chừng tinh thần của ngươi không phấn chấn lắm, lúc ấy còn bóp nát cả chén rượu, nữ nhân kia rút cuộc đã nói gì mà chọc giận ngươi thành như vậy? - Cũng không có gì, chẳng qua lời nói có chút khó nghe mà thôi.

- Miêu Nghị, ngươi định giấu diếm bổn cung đến khi nào? Bổn cung suy nghĩ, tựa hồ sau khi chuyện Ngưu Nhị ra khỏi khách sạn Phong Vân ở Lưu Vân Sa hải, ngươi mới một lần nữa lộ mặt ở Thủy Hành cung, ta nghĩ nữ nhân kia cũng sẽ không vô duyên vô cớ ngó chừng ngươi không tha như vậy?

- Tiên Thánh phân phó Đào bà bà, sau đó Đào bà bà an bài ta.

Miêu Nghị chỉ nói đến đây là dừng.

Trình Ngạo Phương ngẩn ra, nếu là bí mật liên lụy tới Tiên Thánh, nàng cũng không tiện hỏi nhiều, còn lời nói của Miêu Nghị không thể nghi ngờ đã thừa nhận, thích thú gật đầu nói:

- Đừng gây chuyện, tự cẩn thận một chút.


Miêu Nghị chắp tay tạ ơn, một mình ra khỏi biệt viện, lặng lẽ rời đi.

Ước hẹn với Lão Bản Nương là chính bắc năm mươi dặm, Miêu Nghị phi hành chừng ba mươi dặm thì dừng lại, giấu mình vào một ngọn núi hết nhìn đông tới nhìn tây lặng lẽ quan sát.

Hắn đợi gần nửa canh giờ, không thấy chung quanh có bất kỳ động tĩnh gì, xác nhận không ai theo dõi, lúc này mới tiếp tục tiềm hành trong rừng núi, sau khi rời xa mới vút không rời đi, có thể nói cực kỳ cẩn thận, bởi vì thật sự không thể sơ suất.

Đúng như Lão Bản Nương đã nói, quả nhiên có một con sông lớn, đối diện sông chính là một rừng loạn thạch cao thấp không đều, Miêu Nghị trực tiếp hạ xuống ngọn núi cao nhất, nhìn chung quanh, cách giờ Tý ước định còn một chút thời gian.

Đang chuẩn bị chờ chực, bên tai lại truyền đến truyền âm của Lão Bản Nương:

- Ở đây!

Hắn quay đầu lại nhìn hướng dưới chân núi, chỉ thấy Lão Bản Nương đang đứng giữa mấy núi đá sừng sững giữa sườn núi ngoắc hắn. Miêu Nghị nhìn chung quanh, nhanh chóng lao đi. Vừa rơi xuống bên trong rừng loạn thạch, mới phát hiện giữa loạn thạch đang che giấu một sơn động, thật đúng là một chỗ bí mật để gặp mặt.

Đi theo Lão Bản Nương vào trong động tối như mực, Miêu Nghị mở pháp nhãn đánh giá, đây là một huyệt động bỏ hoang, không có gì đặc biệt, không nhịn được hỏi:

- Lão Bản Nương, tới đây làm gì?

Lão Bản Nương đột nhiên dừng bước xoay người, giang hai cánh tay trực tiếp ôm lấy cổ hắn, trả lời hắn chính là đôi môi đỏ mọng, ngăn chặn cái miệng của hắn, kịch liệt hôn hắn.

Miêu Nghị ngơ ngác một lát, khẽ ngửi thấy mùi thơm của cơ thể của nàng cũng có chút ý loạn tình mê, tư niệm hóa thành sức mạnh, hai cánh tay trực tiếp ôm lấy bờ eo của nàng, dùng sức xiết vào trong ngực mình, làm Lão Bản Nương kìm lòng không được, phát ra một tiếng “Ưm”, cái lưỡi thơm tho trong nháy mắt bị xâm phạm, hai đôi môi quấn chặt lấy nhau như đói khát lâu ngày.

Hai người đều nhắm mắt, thân thể thở dốc bất an quấn chung một chỗ, đôi tay của Miêu Nghị lại càng xâm phạm khắp nơi, khiến thân thể mềm mại của nàng run rẩy, hai gò núi của Lão Bản Nương chịu đủ giày xéo, làm hai chân nàng như nhũn ra. Hai người chỉ hận không thể hòa tan vào trong thân thể của nhau.

Kích hôn hồi lâu, tay Miêu Nghị theo bản năng trượt vào bên trong y phục của nàng, muốn cởi bỏ y phục trói buộc bên trong nàng.

Đôi mắt đang khép hờ của Lão Bản Nương đột nhiên mở ra, đưa tay bắt lấy cánh tay đang mò mẫn trong bộ ngực của mình, hai đôi môi tách ra, đầu Lão Bản Nương ngửa ra sau, thở hổn hển lắc lắc đầu, trong lúc thở dốc thấp giọng cầu khẩn:

- Ngưu Nhị, đừng làm như vậy!

Chuyện quái gì thế này! Miêu Nghị dở khóc dở cười nói:

- Đây là ngươi chủ động lén lén lút lút với ta, không tính là ta không tuân thủ ước định chứ?

---------------