Phi Thiên

Chương 647-1: Không thể ra sức (1)

Lúc này, dưới sự hướng dẫn của tu sĩ Vô Lượng quốc, một đám tu sĩ đi theo lục tục đứng lên, ngay cả Lão Bản Nương cũng không ngoại lệ, đều chắp tay hành lễ về phương hướng Phong Bắc Trần.

Miêu Nghị theo bản năng cũng muốn đứng lên, may là bị Trang Hữu Văn ngồi bên cạnh kéo lại, Trang Hữu Văn truyền âm khiển trách:

- Ngươi điên rồi sao?

- Tham kiến Thánh Tôn!

Tu sĩ Vô Lượng quốc, và một số môn phái luyện bảo lớn nhỏ, còn có Lão Bản Nương... cùng nhau chắp tay hành lễ.

Hắn lại nhìn những người khác, tu sĩ của năm nước khác đều ngồi tại chỗ, tùy tiện chắp tay biểu thị một chút, Miêu Nghị nhất thời đổ mồ hôi hột, hắn mải nói chuyện phiếm hàn huyên quên mất, lúc này mới nhớ tới phía chính phủ sáu nước là quan hệ đối địch, nếu bên phía chính phủ Tiên quốc làm ra hành động khác loại, cúi đầu trước Phong Bắc Trần, vậy mình quay đầu lại sẽ có thứ để xem rồi.

Lão Bản Nương ngồi bên kia cũng liếc nhìn hắn một cái, thu hết cử động Trang Hữu Văn túm Miêu Nghị ngồi xuống vào mắt, đoán được Miêu Nghị có thể mải nói chuyện phiếm hàn huyên với mình nên quên mất, quai hàm kéo căng, cố nén cười!

Phong Bắc Trần mắt lạnh đảo qua tu sĩ phía chính phủ năm nước kia không đứng dậy, rất lơ đễnh, rất bình thường, nếu tu sĩ phía chính phủ năm nước kia có thể cúi đầu trước mình trong trường hợp này, đó mới là quái sự. Sau khi đưa tay ý bảo mời mọi người ngồi xuống, liền cất cao giọng nói:

- Chư vị đều là tinh anh của các quốc gia, có thể cùng tới Vô Lượng quốc tham gia thịnh hội lần này, là vẻ vang cho kẻ hèn này, bổn tôn và phu nhân xin nâng chén, mời chư vị cùng uống một chén!

Hắn bưng chén rượu lên quay đầu lại liếc nhìn phu nhân Tần Tịch, Tần Tịch phối hợp bưng chén rượu lên, thần tình vẫn lãnh đạm không chút gợn sóng, vẻ trấn định này hoàn toàn có thể so sánh với Bát Giới đang đứng phía dưới.

- Tạ ơn Thánh Tôn, Tạ phu nhân!

Những người lúc trước đứng lên lại nâng chén đứng lên hưởng ứng, những tu sĩ của năm nước còn lại bưng chén rượu không mất lễ là được.


Phong Bắc Trần và phu nhân cùng đụng chén, Tần Tịch đưa tay áo che mặt, vợ chồng cùng uống hết một chén, lại đồng thời lộ ra đáy chén cho người phía dưới nhìn thấy, tỏ vẻ rất nể tình.

Lúc này mọi người phía dưới mới nâng chén uống một hơi cạn sạch, lại lục tục ngồi xuống.

Hạng Bách Đình đứng bên cạnh Phong Bắc Trần lập tức đưa tay vuốt cằm.

- Đinh...

Tiếng chuông vang lập tức vang dội đỉnh núi, một đám ca múa nữ mặc váy lụa như hai dòng suối chảy từ hai bên đại điện xông ra, hợp lại trên bãi đất trống trong yến tiệc ở phía dưới, tiếng đàn sáo như tiếng ca thiên nhiên du dương bồng bềnh, màn ca múa đặc sắc lập tức hiện lên trước mặt mọi người.

Loại yến hội này, cũng chính là vui chơi giải trí thưởng thức ca múa. Sau đó giữa các bàn kề cận trò chuyện tâm sự, trước mặt Đạo Thánh Phong Bắc Trần mọi người cũng không tiện thất lễ đi lại lớn tiếng xôn xao, Phong Bắc Trần cũng sẽ không chạy xuống nói chuyện phiếm với mọi người, tất cả đều giữ thái độ trang nghiêm.

Phong Bắc Trần ngồi trên cao thưởng thức ca múa phía dưới, thấy rất thích thú, thỉnh thoảng tay vuốt chòm râu dài như râu mực, tỏ vẻ tán thưởng. Nhưng phu nhân ngồi bên cạnh vẫn giữ thái độ yên lặng, lẳng lặng nhìn ca múa phía dưới, vẻ mặt tựa hồ không thay đổi.

Không đầy một lát, vợ chồng chưởng môn Linh Lung tông bắt đầu bưng chén rượu đứng dậy mời rượu vợ chồng Phong Bắc Trần, sau khi kính xong, hai người lại cùng hai tỳ nữ cùng đi xuống phía dưới, bắt đầu lấy thân phận chủ nhà đi một vòng mời rượu.

Đệ tử Vô Lượng Thiên, Linh Lung tông, còn có những người của môn phái luyện bảo có thể ngồi hàng trước đều lục tục đứng dậy, bưng chén rượu đi về phía Phong Bắc Trần mời rượu.

Còn có một người cũng không ngoại lệ, đó chính là Lão Bản Nương của khách sạn Phong Vân cũng bưng chén rượu đi về phía trước. Miêu Nghị thấy vậy cau mày. Vân Báo bên Ma quốc vẫn chú ý tới cử động của Lão Bản Nương, chân mày cũng nhăn lại, cầm lấy chén rượu ực mạnh một ngụm.

Tổng thể mà nói, người bên phía chính phủ của năm nước khác đều yên ổn ngồi uống rượu ở vị trí của mình, không có ai chạy đến trước mặt Phong Bắc Trần nịnh nọt mời rượu.

Miêu Nghị rất nhanh phát hiện tình huống có gì đó không đúng, Lão Bản Nương đi lên bậc thang tựa hồ đang bị Phong Bắc Trần khiển trách, chỉ thấy Phong Bắc Trần đang chỉ điểm gương mặt bình tĩnh của Lão Bản Nương nói gì đó, còn phu nhân Tần Tịch ngồi bên cạnh giơ tay lên, ý bảo Lão Bản Nương đang thấp cái đầu lui xuống.


Lão Bản Nương liền về chỗ, vừa ngồi xuống vị trí, Miêu Nghị liền khẩn cấp truyền âm hỏi:

- Lão nhân kia nói với ngươi cái gì vậy?

Lão Bản Nương cười khổ nói:

- Còn có thể nói gì, nói ta ăn mặc quá hở hang, không ra thể thống gì, làm mất thể diện của hắn. Ta cũng không nghĩ hắn sẽ đến, nếu không đã thay đổi xiêm y rồi, tránh được bữa giáo huấn này.

Nói đàng hoàng, đối với nữ nhân bình thường mà nói, trang phục như ẩn như hiện của Lão Bản Nương quả thật có chút hơi quá, nữ nhân bình thường không thể ăn mặc như vậy, nếu là trưởng bối bình thường nhìn thấy sợ là cũng sẽ quở mắng một trận. Nhưng Miêu Nghị chưa từng cằn nhằn nàng, nếu nàng nói mình từ nhỏ đã quen mặc như vậy, Miêu Nghị cũng tùy nàng, chỉ cần nàng thích là được rồi, cho nên rất không thoải mái nói:

- Ta còn không có ý kiến, tại sao hắn phải nhiều lời!

Biết hắn nói nhảm, Lão Bản Nương nói:

- Quan hệ giữa ta và hắn, ngươi cũng không phải không biết, hắn có tư cách nói gì sao.

Miêu Nghị nghe vậy tức giận, quát nàng:

- Để ý đến hắn làm gì! Ngươi hiện tại là nữ nhân của ta!

Lão Bản Nương cũng có chút tâm tình kích động:

- Ngưu Nhị, hiện tại nếu ngươi dám trước mặt mọi người lớn tiếng nói một câu thích ta, ta lập tức đi theo ngươi! Đừng nói không để ý tới hắn, ta chết cũng nguyện ý, chết cũng muốn ở cùng với ngươi!

Lời này là người đàn ông cũng nghe không vô! Miêu Nghị nhất thời nhiệt huyết bốc lên đầu, hai tay vịn bàn, thiếu chút nữa thật sự đứng lên nổi giận gầm một tiếng, nhưng mười ngón tay dùng sức nắm chặt, đầu ngón tay ấn thật sâu vào lòng bàn tay, cố gắng mạnh mẽ kìm xuống.

Tiếp xúc với Lão Bản Nương lâu như vậy, hắn hiểu Lão Bản Nương là hạng người gì, là một nữ nhân cực kỳ vọng động, giống như bọn thợ mộc đã từng nói, Lão Bản Nương là một nữ nhân cả đời sống vì tình, nữ nhân này có thể vì một câu nói của người yêu mà liều lĩnh.

Lão Bản Nương có thể vì tình mà liều lĩnh vọng động, nhưng Miêu Nghị hắn không thể, nếu không hắn và Phong Huyền không có gì khác nhau, không thể vì tức giận nhất thời mà làm thương tổn Lão Bản Nương một lần nữa. Nếu mình không mang nàng đi, nàng lập tức sẽ rơi vào trong tay Phong Bắc Trần, Phong Bắc Trần có làm gì nàng không chưa nói, nhưng nàng lập tức sẽ trở thành mục tiêu để nghìn người chỉ trở, trở thành một dâm phụ cướp đoạt nam nhân của người khác trong miệng thiên hạ? Đến lúc đó nàng không còn cái gì nữa, cái gì cũng mất đi, nàng làm thế nào sống sót?

---------------