Phi Thiên

Chương 643-1: Ai sợ ai? (1)

Tông Trấn và Thất Giới đại sư khách sáo đứng nói chuyện một lát, sau đó lại cùng đi nói chuyện với những người xung quanh.

Bát Giới vừa trở về bên cạnh Thất Giới đại sư, trái tim Miêu Nghị vừa buông lỏng lại bắt đầu bóp chặt, bởi vì Lão Bản Nương dẫn thợ mộc và thợ đá đang đi tới đây, làm cho Miêu Nghị tim đập rộn lên, nghĩ thầm, nữ nhân này điên rồi sao, rút cuộc nàng muốn làm gì?

Đi tới trước mặt Miêu Nghị, hai cánh tay Lão Bản Nương ôm ngực, khoảng cách giữa hai người gần như mặt đối mặt, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Miêu Nghị. Thợ mộc và thợ đá đồng dạng cũng như vậy, làm như giữa bọn họ có thâm cừu đại hận gì đó.

Trình Ngạo Phương nhìn Miêu Nghị, lại nhìn Lão Bản Nương, nhíu mày, nàng biết đây là Lão Bản Nương của khách sạn Phong Vân, nhưng trước đây chưa bao giờ qua lại, nhìn tình hình này tựa hồ có quen biết Miêu Nghị, hai người làm sao lại biết nhau?

Nhạc Thiên Ba đang nói chuyện với người bên cạnh, trong lúc vô tình liếc mắt nhìn nhân mã của mình, thấy Miêu Nghị bị Lão Bản Nương nhìn chăm chú, nhanh chóng xin lỗi người bên cạnh một tiếng, xoay người dạo bước đi đến, bình thản cười hỏi: - Vân Tri Thu, vì sao lại nhìn thủ hạ của ta chăm chú như thế?

- Nhạc Quân Sử, hắn là thủ hạ của ngươi?

Lão Bản Nương quay đầu lại hỏi.

Nhạc Thiên Ba vuốt cằm cười nói:

- Dĩ nhiên, ngươi nhìn thủ hạ của ta chăm chú như vậy, chẳng lẽ là đã để mắt đến hắn?

Lão Bản Nương cười dài nói:

- Thật đúng là bị ngươi đoán trúng, ta thật sự coi trọng hắn, trong thâm tâm rất thích hắn, chỉ hận không thể lập tức mang hắn đi, sau đó đối đãi tốt với hắn, nếu không... Nhạc Quân Sử niệm tình ta, nhường hắn cho ta có được không?

Một câu hai ý nghĩa này thật đúng là làm Miêu Nghị sợ hết hồn hết vía, một khi ‘gian tình’ giữa hắn và Lão Bản Nương bại lộ, ở Vô Lượng quốc đừng nói là Nhạc Thiên Ba, cho dù là Tông Trấn cũng không bảo vệ hắn được, trăm phần trăm sẽ muốn sống rời khỏi Vô Lượng quốc.

Lão Bản Nương. Ngươi náo ra cái gì vậy, tai nạn chết người đấy! Miêu Nghị thật sự lo lắng đề phòng.

Đám người Trình Ngạo Phương không biết nguyên nhân bên trong, nghe lời nói của Lão Bản Nương, mọi người đều cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Khách sạn Phong Vân Lão Bản Nương coi trọng Miêu Nghị? Hơn nữa còn là công khai thừa nhận coi trọng Miêu Nghị, không nghe lầm chứ? Nhưng bọn họ không biết phía sau lưng Miêu Nghị cũng thiếu chút nữa ướt mồ hôi.


Ngay cả những người ở gần đó nghe tiếng cũng ngạc nhiên, lộ ra vẻ khiếp sợ dị thường, Trời ạ! Bọn ta không nghe lầm chứ, Lão Bản Nương của khách sạn Phong Vân, cháu dâu của Đạo Thánh Phong Bắc Trần, lại ở trước mặt mọi người của Vô Lượng quốc bày tỏ tình cảm với một tên nam nhân khác. Đây là muốn trời sập đất sụt sao?

Nhưng Nhạc Thiên Ba biết chút nội tình lại không nghĩ như vậy, hắn cũng cho rằng nếu thật sự để cho Lão Bản Nương đưa Miêu Nghị đi..., như vậy Miêu Nghị làm gì còn mạng! Lúc này cười nói:

- Nói hay lắm! Tình yêu nam nữ rất bình thường. Nhạc mỗ cũng thích giúp người thành toàn, nếu đại muội tử thích, Nhạc mỗ nhất định sẽ thành toàn. Như vậy đi, chúng ta theo lẽ đời, bình thường đều là nữ nhân đi theo nam nhân. Nếu đại muội tử nếu thật sự thích, vậy hãy đến Thần Lộ ta ở đi, các ngươi nhất định có thể ngày ngày ở cùng nhau, điểm này ở Thần Lộ Nhạc mỗ vẫn có thể bảo đảm.

Lão Bản Nương chậc chậc nói:

- Nhạc Quân Sử đúng là hào phóng, làm tiểu muội thật sự động tâm.

Nàng công khai vứt một ánh mắt về phía Miêu Nghị:

- Nhưng cũng phải xem người ta có vui lòng hay không, chỉ sợ vị này không thích dẫn ta đi!

Nhạc Thiên Ba cười ha hả nói:

- Chuyện tốt như thế, hắn há có thể không vui? Chỉ cần đại muội tử muốn, chuyện này ta sẽ giúp hắn làm chủ.

Đám người Trình Ngạo Phương có thể nói là trợn mắt há hốc mồm, nữ nhân này không bình thường. Chẳng lẽ Quân Sử cũng không bình thường? Đang nói mê sảng gì vậy?

Yên tĩnh giống như rung động, nhanh chóng khuếch tán ra chung quanh, ánh mắt của mọi người tới tấp nhìn tới, ngay cả người ở ngoài xa cũng kinh ngạc quan sát, không phải là từ từ tụ tập tới đây, thì là làm phép lóng tay lắng nghe, cũng không biết xảy ra chuyện gì?

Chuyện này dĩ nhiên cũng nhanh chóng thu hút sự chú y của Ngô Chân và Ngô Minh, vừa nhìn thấy Miêu Nghị, sắc mặt hai nàng có thể nói là đồng thời biến đổi, nhưng khi nhìn thấy Lão Bản Nương, các nàng biết chuyện Miêu Nghị ẩn núp ở khách sạn Phong Vân, vì vậy lập tức biết Miêu Nghị đã gặp phiền toái.

Vừa nhìn thấy bên phía đại ca có việc, Bát Giới chắp tay trước ngực ra vẻ đạo mạo, lập tức bước nhanh tới.


Lão Bản Nương vẫn tiếp tục trêu chọc Miêu Nghị nói:

- Nhạc Quân Sử đã nói đến nước này rồi, một đại nam nhân như ngươi, vui hay không vui cũng phải nói một tiếng chứ!

Phía sau lưng Miêu Nghị đã ướt đẫm mồ hôi, lại thấy bị nhiều đại nhân vật như vậy theo dõi, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Lão Bản Nương, trong lòng có thể nói là điên cuồng oán trách, nữ nhân chết tiệt, chờ đó cho ta, xem lần sau gặp nhau ta thu thập ngươi làm sao, dám đùa bỡn ta như vậy.

Nhưng lời nói của nàng, Miêu Nghị không cách nào trả lời, nói vui cũng không được, nói không vui cũng không được, chỉ hận nơi này không có lỗ đất nào chui xuống, bị Lão Bản Nương hành hạ đến mức này, chỉ có trong lòng hắn là rõ ràng nhất trong lời nói của Lão Bản Nương ẩn chứa hàm nghĩa gì.

Dĩ nhiên, trong lòng thợ mộc và thợ đá cũng rõ ràng, chẳng qua hai người giả bộ không biết mà thôi, hai người cũng đổ mồ hôi hột giống Miêu Nghị, hai người nhìn Miêu Nghị lúc này đã bị Lão Bản Nương hành hạ đến thất điên bát đảo?

Miêu Nghị chỉ có thể mặt không chút thay đổi nói:

- Chúng ta hình như không quen biết nhau?

- Sao! Ngươi đúng là không có lương tâm.

Lão Bản Nương chậc chậc nói:

- Ngưu Nhị, ngươi làm tiểu nhị ở khách sạn Phong Vân chúng ta nhiều năm như vậy, ta cho ngươi ăn ngon mặc đẹp, nuôi dưỡng ngươi bao nhiêu năm. Lúc này mới chia xa không bao lâu, ngươi đã không nhận ta? Nhưng ta vẫn nhớ mãi không quên, ngươi quên ta nhanh như vậy, chẳng lẽ không sợ ta đau lòng sao?

Nàng vẫn tiếp tục bóng gió nói chuyện với Miêu Nghị, thật ra chính là công khai mở ra một thân phận bị giấu diếm khác của Miêu Nghị. Miêu Nghị năm xưa ở khách sạn Phong Vân cũng không đeo mặt nạ, nàng cũng không biết ở hiện trường có còn những người khác biết Miêu Nghị hay không, cho nên muốn làm bộ không nhận ra cũng không được, ngược lại có thể sẽ làm người ta hoài nghi, không bằng trực tiếp đẩy ra, chẳng qua phương thức này của nàng khiến cho Miêu Nghị thật sự chịu không nổi.

- Ngưu Nhị?

Đám người bên cạnh ồ lên, không ngừng có người kinh ngạc:

- Hắn chính là Ngưu Nhị?

Trong nháy mắt, mọi người tựa hồ hiểu được những lời đó của Lão Bản Nương có ý gì, cũng không phải là mắc cỡ, mà là hận tên này đến thấu xương, thì ra tên này chính là Ngưu Nhị ban đầu chui vào khách sạn Phong Vân nằm vùng! Không trách được!

Đám người Trình Ngạo Phương kinh hãi, Miêu Nghị chính là Ngưu Nhị chui vào khách sạn Phong Vân nằm vùng nổi tiếng khắp giới tu hành? Chuyện này... sao có thể?

---------------