Phi Thiên

Chương 600-1: Phu nhân tương lai (1)

Hai bà cháu ngươi ích kỷ, chẳng lẽ còn không cho người khác ích kỷ? Khi vẫn còn ở Thủy Vân phủ, trong lòng hắn đã có sẵn đường lui. Nếu tình huống không ổn, lập tức dẫn người bỏ đi, không đáng liều mạng vì Thủy Hành cung. Đây cũng là nguyên nhân hắn khẩn cấp chạy về từ Lưu Vân Sa hải, không có khả năng để mặc cho thủ hạ sinh tử không thèm để ý tới.

Hắn cũng không phải là những kẻ vô dụng của Thủy Hành cung kia, ra ngoài không ai muốn. Bản thân hắn ít nhiều có chút nhân mạch, Thủy Hành cung không ở nổi nữa, hắn có thể dẫn người đi Nguyệt Hành cung tìm gặp Hoắc Lăng Tiêu, Hoắc Lăng Tiêu không chứa chấp thì hắn đi tìm Ổ Mộng Lan, tùy tiện lấy một vị trí phủ chủ tùy tiện làm, không có đạo lý bồi đắp luôn tánh mạng của mình.

Hắn vốn là muốn khuyên Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy cùng đi nơi khác mưu tìm đường ra. Người ta lúc cùng các ngươi kết bái vốn là có ý lợi dụng, ai ngờ Tư Không Vô Úy không ngờ lại cùng Đào Thanh Ly thành vợ chồng. Lúc này biết có khuyên cũng vô dụng rồi, lại không thể trơ mắt nhìn hai người chịu chết, cứ như vậy bị thẳng thừng kéo xuống nước ướt theo.

Về phần cái vị trí điện chủ này, ai mà thèm thuồng gì chứ? Miêu Nghị hắn không vui vẻ gì khi làm điện chủ bị mất đi một nửa lợi ích này. Chí khí của Miêu Nghị hắn sao có thể nằm ở chức điện chủ thiếu một nửa lợi ích nơi này? Chỉ cần tu vi lên rồi, tự bản thân mình không lo không giành được một vị trí điện chủ để làm, cần gì cái chức điện chủ thiếu một nửa ích lợi này.

Nhưng điều khiến hắn bó tay chính là mối quan hệ với Triệu Phi, Tư Không Vô Úy cùng Đào Thanh Ly này. Hắn sau này động thủ tranh giành những địa bàn của các điện khác cũng không dễ dàng, lại càng không cần phải nói sau này để mắt tới vị trí của Đào Thanh Ly. Nếu thật sự phải làm như vậy, giữa bằng hữu quả thật là không trở mặt không được rồi.

Đến Trấn Giáp điện, bá một tiếng xuyên phá mây mù, đáp xuống vườn nhà trong tẩm cung hoa mỹ của tự bản thân mình.

Thiên Nhi, Tuyết Nhi đang ở trong đình đài lầu các ngóng cổ chờ mong. Đại nhân sinh tử khó liệu, có thể nói là quan hệ đến ký thác tình cảm cùng cả cuộc đời của hai người. Chuyện lớn như vậy hai người làm gì còn có tâm tư tu luyện, gần như mỗi ngày đều nhìn xa mong ngón trên lầu các, cầu mong đại nhân bình an trở về.

Lúc này thấy Miêu Nghị đáp xuống từ trên trời, mi tâm một đóa Hồng Liên, hai nữ có thể nói là vui mừng phi thân xuống, vén váy bước nhanh tới, cùng dịu dàng hành lễ:

- Đại nhân!

Miêu Nghị mới vừa đưa tay đỡ nhẹ một cái, Diêm Tu cũng đã chạy như bay đến, vui mừng hành lễ nói:

- Chúc mừng đại nhân, chúc mừng đại nhân đột phá cảnh giới Hồng Liên.

Trong lòng lão phải nói là kinh thán không thôi. Năm đó điện chủ có tu vi còn thấp hơn so với chính mình. Hiện giờ đã không biết bỏ xa bản thân mình bao nhiêu rồi nữa.

- Đích thật là chuyện vui!

Miêu Nghị bình tĩnh ung dung mỉm cười, tung Hắc Thán tràn trề sức lực ra ngoài. Nhìn theo Hắc Thán chạy loạn tung tăng vui đùa, vừa cười vừa nói:


- Đợi cho bọn Trần Phi khải hoàn trở về, lệnh cho mấy vị sơn chủ của Thủy Vân phủ tới gặp ta.

- Dạ vâng!

Diêm Tu đáp ứng, lại hỏi:

- Đại nhân, chiến sự nhanh như vậy đã xong rồi hay sao?

- Đại thế đã định, Nhật Hành cung cao thủ đã bị tiêu diệt toàn bộ, còn dư lại không phải là chuyện chúng ta cần quan tâm rồi vậy.

Miêu Nghị thấy hắn khí sắc không tệ, hỏi:

- Tu hành công pháp đó như thế nào?

Nói đến sự việc này, Diêm Tu cảm kích vô cùng đáp:

- Chập chững bước chân vào là đã biết vượt xa công pháp mà Diêm Tu trước đây tu luyện. Long ân của đại nhân, Diêm Tu không biết làm gì để báo.

Miêu Nghị vỗ vỗ vai của lão:

- Mau sớm đề cao tu vi của mình, Nguyện Lực châu không đủ thì tìm Thiên Nhi, Tuyết Nhi mà lấy. Ngươi là đại quản gia bên cạnh ta, ta không có sức quan tâm đến những thứ ngổn ngang loạn tùng phèo kia. Làm tốt chuyện của tự bản thân mình, chính là báo đáp tốt nhất đối với ta.

- Dạ vâng! Diêm Tu khắc ghi!

- Đi đi!

Miêu Nghị phất phất tay, Diêm Tu cáo lui rời đi.


- Tắm rửa!

Miêu Nghị xoay người vừa nói dứt câu, hai nữ lập tức đi chuẩn bị.

Điều kiện của Trấn Giáp điện tự nhiên không phải là Thủy Vân phủ có thể so sánh, phòng tắm rộng rãi sáng loáng, tập hợp lực của công tượng giỏi nhất trong hàng tỷ tín đồ, khiến cho cái bể Bạch Ngọc ấy được chạm khắc tỉ mỉ xa hoa vô cùng. Trong bồn tắm nước thuốc xanh rì bốc hơi nhiệt khí, dáng người của hai nữ trong điều kiện giàu sang tẩm bổ đã trắng nõn đầy đặn thiếu vải che, hầu hạ bên cạnh Miêu Nghị đang nhắm mắt im lặng hưởng thụ.

Thiên Nhi đang ôm một cánh tay của Miêu Nghị tẩy sát, đột nhiên lên tiếng:

- Đại nhân!

Miêu Nghị nhắm mắt "Ừ" tiếng, Thiên Nhi nói:

- Giờ này đại nhân địa vị không giống người thường, ở trong cung điện này diện tích thật rộng rãi, nếu dựa vào hai người chúng tôi đã xử lý không trọn việc rồi. Dựa vào thân phận của đại nhân, tuyển thêm một số cung nữ cũng là phía trên cho phép đó. Hôm nào để tôi và Tuyết Nhi tự mình đi chọn lựa cho ngài một số cung nữ có chút tư sắc dung mạo xinh đẹp đến, chẳng qua là không biết đại nhân thích dạng gì?

Nằm ở trên bờ Ngọc Thạch, nửa ngâm mình ở trong nước, Miêu Nghị ngạc nhiên mở mắt, nhìn bên này một cái, lại nhìn nhìn bên kia một cái, hơi lộ ra vẻ hồ nghi nói:

- Hai người các ngươi có thể có sự hảo tâm này, không nghĩ biện pháp đưa số tuyệt sắc phía dưới tiến cống đưa đi chỗ khác là tốt lắm rồi, còn đích thân đi chọn lựa cung nữ tư sắc dung mạo xinh đẹp cho ta, ta không nghe lầm đấy chứ?

Ngụ ý là, đừng cho là ta không biết hai người các ngươi đã làm chuyện tốt gì. Ta chỉ là giả vờ không biết thế thôi.

Lời này làm cho hai nữ có chút lúng túng, xem ra đại nhân cái gì cũng hiểu, chẳng qua là đang giả bộ hồ đồ mà thôi. Tuyết Nhi yếu ớt nói:

- Tôi và tỷ tỷ rõ ràng là một mảnh hảo tâm, đại nhân thật là oan uổng chết cho chúng tôi rồi.

- Còn dám mạnh miệng!

Miêu Nghị đưa tay nắm lấy cái cằm phấn nộn của nàng:

- Thành thật khai báo, rốt cuộc là có ý gì? Có phải đang thử thăm dò ta hay không? Ta có thể rất rõ ràng nói cho hai người các ngươi biết, ta không phải là người thích làm loạn, không cần phải ở nơi này thử dò xét ta như vậy.

Thiên Nhi ôm cánh tay hắn cười nói:

- Đại nhân, chúng tôi nói là lời nói thực tâm, địa phương lớn như vậy nếu dựa vào hai người chúng tôi thật sự không quản được. Chỉ nội chuyện thường ngày quét dọn thì đã không phải là chuyện dễ dàng rồi. Trước kia địa phương nhỏ, còn có thể để cho những thị nữ của thủ hạ của ngài đến giúp một chút. Giờ này địa phương lớn như vậy, không thể bảo thị nữ của người ta mỗi ngày đến đây để làm chuyện này. Tiếp tục như vậy nữa tôi và Tuyết Nhi thật sự không có thời gian tu luyện nữa rồi.

---------------