Hai người vừa ra cửa tường đất, Miêu Nghị phóng thích con long câu kia, kết quả con này nhanh chân chạy mất, Miêu Nghị nhìn theo cười khổ.
Thợ mộc kỳ quái hỏi:
- Tại sao không đuổi theo?
- Của Trình Ưng Vũ đó, quên đi, chủ nhân không chết cũng khó thu phục, để cho nó đi tìm chủ nhân vậy.
Miêu Nghị quay đầu lại giả đò hỏi:
- Tiên Quốc Thương Hội, đi bên nào?
Thợ mộc đưa tay lên, tỏ ý hắn đi hướng bên phải. Hai người sóng vai giẫm chân lên cát đi về phía trước.
Cách đó không xa, trong một cái nhà đắp bằng đất, cửa sổ hé ra một đường nhỏ, một cặp mắt nhìn thấy Miêu Nghị đi ra từ Phong Vân Khách Sạn, con ngươi đột nhiên co thắt lại, quay đầu lại truyền âm một tiếng tới Hắc y nhân ngồi xếp bằng tĩnh tọa ở góc tường:
- Mục tiêu đi ra rồi.
Hắc y nhân lập tức mở mắt phóng đến phía trước cửa sổ.
Thật ra hai người đều mặc một bộ y phục đen, tên có vóc dáng hơi cao kêu là Lưu Vân, vóc dáng hơi lùn gọi là Lưu Sa. Hai người này là hai huynh đệ, tên họ này hiển nhiên không phải là tên họ thật. Điều này không trọng yếu, quan trọng là... Hai người là người của Mẫu Đan - tổ chức sát thủ trong Lưu Vân Sa hải, đều có tu vi Hồng Liên nhất phẩm.
Đi bên cạnh Miêu Nghị, Thợ mộc đột nhiên quay đầu lại nhìn về bên này một cái. Hai người sau cửa sổ nhanh chóng né trái tránh phải, sau đó lặng yên không một tiếng động ly khai khỏi nhà.
Phân hội của Tiên Quốc Thương Hội không cách Phong Vân Khách Sạn bao xa, chỉ khoảng năm dặm đường đi, kiến trúc quy mô lớn hơ so với Phong Vân Khách Sạn, có ba tầng chân chính, chung quanh trồng một vòng cây dừa dày đặc.
Miêu Nghị ngẩng đầu nhìn chiêu bài trên cửa, đi vào, Thợ mộc an vị ngoài cửa chờ hắn.
Tiến vào tường đất dùng để cản trở bão cát của đại viện, vừa vào sảnh chính, liền có giao dịch viên nghênh đón với khuôn mặt tươi cười:
- Khách quan muốn mua hay là bán gì?
Trong phòng trần thiết tinh mỹ, chỉ ít ỏi có mấy người, Miêu Nghị ngắm nhìn bốn phía một cái, thản nhiên không đổi sắc, thuận tay sờ soạng lấy ra một khối ngọc điệp đưa cho người này.
Quỹ viên đó nhìn qua ngọc điệp rồi ngần ra, nhìn trên dưới dò xét lại Miêu Nghị một cái, đưa tay mời thỉnh:
- Đi theo ta.
Miêu Nghị đi cùng hắn vào hậu đường.
Thương hội phòng ốc cấu tạo không giống với Phong Vân Khách Sạn. Khách điếm là nhà vườn theo kiểu tam tiến, nơi này lại là cả một tòa nhà lớn thật tế trăm phần trăm.
Hậu đường hẳn là nơi chỉ có nhân viên nội bộ của thương hội mới có thể đi lại. Một vị lão đầu râu trắng đang ngồi xếp bằng tĩnh tọa trên một chiếc ghế rộng, quỹ viên thỉnh Miêu Nghị chờ một chút, tiến lên đưa ngọc điệp cho lão nhân kia.
Lão đầu nhìn qua ngọc điệp, cho quỹ viên vchờ ở chỗ này, gọi Miêu Nghị một tiếng:
- Đi theo ta!
Miêu Nghị lại cùng lão đầu lên thang lầu của hậu đường, một mực bò đến lầu ba, tiến vào một căn phòng đơn độc.
Trong phòng lại có một vị hán tử cao gầy ngồi xếp bằng tĩnh tọa, da trắng nõn, khuôn mặt tuấn mỹ, có một đôi mắt phượng cực đẹp.
Nhìn lão đầu đưa tới ngọc điệp, y phất tay cho lão đầu lui xuống, sau đó nhìn Miêu Nghị từ đầu tới chân dò xét một cái, mới truyền âm hỏi:
- Ngươi chính là cái tên Miêu Nghị đứng hàng thứ 10 ttrong Tinh Túc Hải Kham Loạn hội?
Tu vi không cao, danh khí thật đúng là khá lớn! Miêu Nghị tự giễu một câu trong lòng, nhưng mà trước mặt người này lại ngay cả thở lớn cũng không dám thở loạn, chỉ cảm thấy trên người của người này có một cổ khí thế khó hiểu bức người cao cao tại thượng. Hắn coi như là đã gặp qua một số đại nhân vật, nhưng cảm giác tựa hồ đều không bằng người này, nhất là cặp mắt phượng kia của đối phương trong lúc lơ đãng lại toát ra khí thế làm cho người ta có một loại cảm giác bễ nghễ thiên hạ, ngữ khí ngưng tụ trầm ổn, nói ra từng chữ như phun châu ói ngọc, đập thẳng vào lòng người, khiến cho người ta có chút cảm giác sợ mất hết hồn vía.
Miêu Nghị nhanh chóng truyền âm trả lời:
- Vâng!
Người đó lại nói:
- Nghe nói ngươi trong Kham Loạn hội, một thanh đại đao đánh giết khiến cho đồ tôn của Quỷ thánh chỉ có lực chống đỡ, có thể nói là làm tăng mạnh mặt mũi của tiên quốc tu sĩ.
- Cái đó đều là tin đồn nhảm mà thôi!
Miêu Nghị khách sáo một câu, thầm nghĩ đó là Yến Bắc Hồng đó mà có biết hay không, rồi chắp tay hỏi:
- Xin hỏi tôn giá là?
- Quách Thiếu Hải! Ta chính là người liên hệ của các ngươi.
Người đó trả lời tiếp:
- Tình huống của tổ các ngươi ta đều biết rồi, bây giờ không phải là lúc tính toán cùng Nhất Oa Phong, hãy lấy chuyện trên làm trọng. Giao phong với Nhất Oa Phong rõ ràng là đã chứng minh Miêu Nghị ngươi không hổ là kẻ từ Tinh Túc Hải Kham Loạn hội đánh ra. Những đồng liêu khác đều chết trận cả rồi, ngươi còn có thể bắt Lục đương gia của Nhất Oa Phong để thoát thân, đích xác là có năng lực!
Miêu Nghị chắp tay nói:
- Quách tiền bối quá khen rồi.
- Không cần tự khiêm nhường!
Quách Thiếu Hải buông hai chân xuống đi tới, trả lại ngọc điệp, nói:
- Vừa khéo lại có một tổ nhân mã đến, ta hiện giờ bố trí ngươi vào một tổ khác tiếp tục làm nhiệm vụ của ngươi. Lát nữa ta sẽ an bài xuống, người của tổ này sẽ do ngươi thống lĩnh!
- Ta... Thống lĩnh?
Miêu Nghị ngạc nhiên chỉ vào bản thân mình, lại để cho ta làm thủ lĩnh, không có lầm chứ? Thủ hạ ta đều chết sạch rồi, ngươi còn dám giao nhân mã cho ta? Hắn liên tục khoát tay nói:
- Miêu Nghị năng lực có hạn, xin Quách tiền bối hãy chọn hiền năng khác.
- Bây giờ không phải là lúc tự khiêm nhường, ngươi có năng lực thì phải lấy ra, hết thảy phải lấy nhiệm vụ làm trọng, sự việc làm xong rồi tự nhiên sẽ có trọng thưởng.
Quách Thiếu Hải xua tay, cứ quyết định như vậy:
- Ngươi bây giờ là ở tại Phong Vân Khách Sạn sao?
- Dạ vâng!
- Thương hội bên này chiêu mộ năm mươi tên tán tu chuyên thu thập Triêu nguyệt linh thảo, trong đó có 30 người là người của chúng ta ngụy trang, sáng mai bọn họ sẽ kinh qua cửa của Phong Vân khách sạn, đến lúc đó ngươi trực tiếp đi cùng là được.
- Dạ vâng!
- Còn có một chuyện ngươi phải nhớ kỹ, một khi phát hiện dấu vết của U Minh Long Thuyền, lập tức truyền tin trở về, đồng thời... Để tránh tin tức tiết lộ, 20 tên tán tu không liên quang còn lại đó không nên để lại người nào sống, hiểu ý của ta không?
"..."
Miêu Nghị ngập ngừng một chút, rồi chắp tay đáp:
- Ty chức tuân mệnh!
- Chuyện này nếu như làm xong rồi, vị trí điện chủ không thoát khỏi tay ngươi.
Quách Thiếu Hải phất tay nói:
- Đi đi!
---------------