Phàm là có hại thì cũng có lợi. Tuy rằng bị mấy cái tên này làm cho không được tự tại, còn bị người ta đánh qua, nhưng mà chỉ ngắn ngủi mấy ngày, Miêu Nghị đã chơi quen với mấy cái người này.
Phong Vân Khách Sạn làm giống như nhà của hắn vậy, xem ra trong khách sạn không có người khách thứ hai nào có thể như hắn chạy tán loạn khắp nơi. Phòng ngủ của Lão Bản Nương cũng từng tiến vào, còn có chỗ nào mà không thể đi chứ?
Miêu Nghị mấy lần hỏi lai lịch của bốn người, mấy người này đều cười trừ, xác thực mà nói thì là cười khổ, đều không muốn nói gì thêm, chỉ mơ hồ nghe được Nho sinh cùng Thợ mộc vốn là người của ông chủ của Phong Vân Khách Sạn, còn Đầu bếp cùng Thợ đá là người của Lão Bản Nương. Sau khi ông chủ không có ở đây, tự nhiên đều theo Lão Bản Nương. Mà thời gian theo Lão Bản Nương đều vượt qua rất xa so với thời gian theo ông chủ, cho nên trên thực tế Lão Bản Nương bây giờ chính là chủ của Phong Vân Khách Sạn này. Cái gọi là Ông chủ kia chẳng qua là treo cái hư danh mà thôi.
Phong Vân Khách Sạn mới vừa xây không lâu, ông chủ liền biến mất. Cái khách điếm này là do Lão Bản Nương một tay xử lý cho đến bây giờ.
Duy nhất có một chút làm cho Miêu Nghị rất tiếc hận, là quan hệ với bốn người cho dù cho có tốt cách mấy cũng đều là giả, bốn người cùng Lão Bản Nương gần như là canh giữ ở khách điếm, rất ít khi ra ngoài, không dính thị phu ở phía ngoài, nếu không gặp phải phiền toái gì đi tìm bốn Tử liên cao thủ này hỗ trợ thì thật tốt biết mấy.
Hắn ít nhiều cũng hiểu mấy người tại sao phải tìm hắn, đổi lại người khác vùi đầu ở một chỗ mấy vạn năm gần như không rời đi, đều sẽ cảm thấy trống không tịch mịch.
Còn có một lợi ích khác, đó là từ miệng của bốn người này, tình huống của Lưu Vân Sa hải hắn cũng lần ra được đại khái.
Mỗi ngày Lưu Vân Sa hải xảy ra chuyện gì, người nào bị giết rồi, người nào lại bị cướp... các loại tin tức đều từ miệng của mấy người nghe qua, làm cho Miêu Nghị cảm thấy nơi này quả nhiên không bình tĩnh giống bề ngoài như vậy.
Quy luật hoạt động của Lão Bản Nương Miêu Nghị cũng đã dò ra rõ ràng rồi. Sáng sớm ra ngoài đi một vòng, quay đầu lại đi vào trong phòng tu luyện, chạng vạng tối mặt trời vừa xuống núi tầng mây tán đi thì lại một mình một vò rượu ngồi ở trên nóc nhà đối mặt ánh nắng chiều nhìn mặt trời xuống núi, quả thật là khá nhàm chán.
Vào ngày thứ mười ở Phong Vân Khách Sạn, vừa vặn là ngày thứ mười, gần sát so với thời gian Miêu Nghị dự tính. Hắn đang ngồi xếp bằng tĩnh tọa ở trên giường, một con Linh Thứu từ cửa sổ mở rộng ra bay vào, đáp xuống đầu giường "gù gù " một tiếng.
Miêu Nghị vui mừng. Vội vàng lấy truyền tin ngọc điệp từ trong ống ở chân Linh Thứu, xem qua, quả nhiên là Thủy Hành cung truyền đến, đều sử dụng ám ngữ trước đó đã thỏa thuận trước.
Sau khi xem xong, mặt hắn sầm xuống, Thủy Hành cung rốt cục ám hiệu cho hắn là Thiên Ngoại Thiên còn phái những người khác thi hành nhiệm vụ cùng hắn tại Lưu Vân Sa hải, bảo hắn tiếp tục lưu tại Lưu Vân Sa hải tìm hiểu tin tức U Minh Long Thuyền. Nếu như có thể lập được công lớn, sau khi trở về sẽ trọng thưởng.
Kế đó phân phó hắn đi đến phân hội của Tiên Quốc Thương Hội tại Lưu Vân Sa hải, đi tìm người liên lạc. Về phần Thủy Vân phủ bên đó hắn không cần quan tâm.
Cho Linh Thứu truyền tin ăn no xong, Miêu Nghị hồi phục chiếu chỉ, lần nữa uyển chuyển biểu đạt ý muốn trở về, cảm thấy một người mình ở chỗ này không phát huy tác dụng gì.
Cho Linh Thứu truyền tin bay đi xong, xác nhận không có cách nào trở về, Miêu Nghị lại viết một phong thơ, lại lấy một con Linh Thứu khác từ trong túi thú cho bay đi, báo bình an cho Thiên Nhi, Tuyết Nhi ở bên đó, miễn cho bên đó lo lắng....
Tiền đường. Nho sinh phía sau quầy ngạc nhiên nhìn Miêu Nghị đi ra khỏi đại môn. Đây là lần đầu tiên Miêu Nghị đi ra cửa từ sau khi tới nơi này.
- Thợ mộc, cùng đi ra ngoài đi dạo một chút không?
Hết nhìn đông tới nhìn tây cảnh giác chung quanh, Miêu Nghị đi tới trước chuồng ngựa, áp sát lên trên lan can, chân đá cát dưới chân, cười nói với Thợ mộc đang sửa chuồng.
Trong Khách sạn, chỉ có Thợ mộc cùng Thợ đá là thường ra khỏi vườn, mang chút tin tức của Lưu Vân Sa hải trở về khách điếm, hoặc thu mua ít đồ rồi về.
Phong Vân Khách Sạn tuy rằng có tám mươi cái bàn, tám mươi phòng, nhưng mà theo Miêu Nghị thời gian gần đây quan sát, phòng có người ở không được một nửa, người vào ơ cơ bản là xem khách điếm như chỗ tránh nạn, gần như không ra cửa phòng, vừa ra khỏi cửa liền trực tiếp bỏ đi, sở dĩ gần như cũng không có người nào dùng cơm.
Lúc trước khi đến là vào buổi tối, hắn còn tưởng rằng do buổi tối không có nhiều người gì. Hiện giờ mới phát hiện người dùng cơm ở tiền đường gần như sẽ không vượt qua ba bàn. Mà đa số họ đều là vì Lão Bản Nương xin đẹp, không ăn được thì nhìn qua rửa mắt hưởng phúc cũng đỡ thèm. Còn người tới đây ở hầu như đều là bảo bồi bàn trong điếm mang cơm nước đến phòng. Giữa người và người gần như không có trao đổi gì, cũng không muốn giao lưu gì, chả trách mấy cái tên “người làm” trong khách điếm kéo Miêu Nghị hắn lại chơi đùa giày vò.
- Ngươi dám ra cửa?
Thợ mộc quay đầu lại kỳ quái hỏi một tiếng, lại nghi hoặc hỏi:
- Ngươi ra ngoài làm gì?
Miêu Nghị thở dài:
- Đi thương hội bán ít đồ, đổi chút tiền, khách điếm phí dụng quá cao, các ngươi lại không cho miễn phí, sắp không có tiền giao tiền thuê phòng rồi.
Thợ mộc dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn hắn trên dưới dò xét một cái, rồi quay đầu lại lại tiếp tục bận rộn với việc của mình, không phản ứng.
Miêu Nghị không nói nên lời, hỏi:
- Có đi hay không? Ta lạ nước lạ cái không quen không tìm được chỗ, dẫn đường giùm có được hay không?
Đường đã sớm dò hỏi Thợ đá rõ ràng rồi, mấu chốt là một mình đi ra ngoài không an toàn, mang cao thủ ở bên cạnh tốt hơn nhiều.
Thợ mộc bỏ công cụ gõ gõ đánh đánh xuống, xoay người vỗ tay một cái nói:
- Chỉ một lần này, không có lần sau!
- Được được được! Đi một lần thì nhớ rồi, lần sau không làm phiền đến ngươi.
Miêu Nghị liền vội vàng gật đầu.
---------------