Phi Thiên

Chương 395-2: Đại từ bi (Hạ)

- A Di Đà Phật!

Không Trí thở dài một tiếng, phất tay một cái, một chiếc áo cà sa màu đỏ máu khoác lên vai, trên tay xuất hiện một cây thiền trượng, cũng có màu đen pha lẫn màu hổ phách óng ánh. Thiền trượng run lên, mấy chục chiếc vòng trên đó lập tức kêu lên loảng xoảng xoay tròn, cho người ta cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể bay ra.

Mùi vị bị người ức hiếp thật sự không dễ chịu, Lam Tố Tố ở đó khẽ cắn môi, Bạch Tử Lương trầm giọng nói:

- Ta khuyên các ngươi suy nghĩ rõ, xảy ra động thủ còn chưa biết ai là người thua thiệt!

Bát Giới cười hắc hắc nói:

- Chớ có giả vờ nữa, nếu ngươi thật sự nắm chắc, trước đó sẽ không dễ dàng đáp ứng điều kiện của chúng ta, hiện tại muốn giả vờ để hù dọa chúng ta ư, muộn rồi! Lấy ra một ngàn vòng định vị, hoặc là đưa vật ngươi cỡi cho ta để trừ nợ, chúng ta sẽ bỏ qua cho hai người các ngươi. Nếu không chúng ta sẽ đích thân động thủ giáng yêu trừ ma, xong chuyện sẽ tự lấy!

Bạch Tử Lương chỉ hận Luyện Yêu Hồ của mình đã bị hủy, nếu không thật sự là không sợ hai người bọn họ, cắn răng nói:

- Các ngươi suy nghĩ cho kỹ, hành tung của chúng ta hiện lên trên tinh bàn Tây Tú Tinh cung, bất kể người nào xảy ra chuyện cũng khó trốn hậu quả!

- Ngươi yên tâm, chỉ có ngươi sẽ xảy ra chuyện, hai chúng ta sẽ không xảy ra chuyện!

Bát Giới nói với Không Trí:

- Cứ việc động thủ, dù sao cũng không ai thấy là người nào ra tay, nếu sau đó có truy cứu trách nhiệm, cứ việc đẩy hết lên người ta. Cứ nói hai yêu nghiệt này là ta diệt trừ, cùng lắm là bị trục xuất sư môn mà thôi!

Không Trí không biết nói gì, ngươi còn sợ bị trục xuất sư môn sao… Chỉ sợ là cầu bị trục xuất sư môn còn không được… Bất quá như vậy cũng tốt, y cũng có thể yên tâm động thủ.

Thật ra thì trong tiềm thức Không Trí vẫn rất hâm mộ Bát Giới, bởi vì người ta không sợ gây họa.

- Các ngươi không nên hiếp người quá đáng!


Bạch Tử Lương quát lên.

- Bớt nói nhảm, Phật gia kiên nhẫn có hạn!

Bát Giới nhẹ nhàng gõ mõ cảnh cáo lần cuối:

- Ta hỏi một lần nữa, ngươi đưa hay không?!

Cuối cùng, Bạch Tử Lương không thể không ném ra một ngàn chiếc vòng định vị, ôm hận quay đầu đi. Vật cỡi Phiên Vân Phúc Vũ Thú không thể nào cho người ta, đây là mẫu thân mượn, sau khi trở về còn phải trả lại cho Yêu Thánh Cơ Hoan.

- Đi thong thả không tiễn!

Bát Giới gõ mõ vui mừng đưa tiễn, quay đầu lại chỉ chỉ vòng định vị ném đầy đất, nói với Không Trí:

- Ngươi xem đi, chỉ cần tùy tiện hù dọa một chút, một ngàn chiếc vòng định vị đã vào tay, đây chính là thứ phải phạm sát giới giết một ngàn tính mạng mới có thể đổi lấy, hiện tại không khai sát giới đã có thể lấy được, cái này gọi là đại từ bi.

Một ngàn chiếc! Không Trí phất tay thu toàn bộ vào bên trong vòng tay trữ vật, trong lòng có hơi hưng phấn.

- Không Trí, bây giờ chắc chắn trong lòng ngươi đang âm thầm vui vẻ, ta làm ác nhân, ngươi được hưởng lợi.

Bát Giới thu cất mõ cười híp mắt nói.

Trong lòng Không Trí hết sức tán thành, ngoài mặt lại nói:

- Ta chia ngươi một nửa!

- Từ nhỏ uống rượu ăn thịt nhìn lén nữ nhân tắm với nhau, chúng ta hiểu nhau quá rõ ràng, đừng giả vờ dối trá với ta làm gì. Mấy người chúng ta tới nơi này cũng là vì tranh thứ hạng cao giúp ngươi, chúng ta lấy thứ này làm gì, lúc động thủ ngươi nhớ xông lên trước là được!


Bát Giới buông tiếng thở dài, ngắm nhìn bốn phía, liếc nhìn bốn hòa thượng mới đến chân núi, lật người nhảy tới sau lưng Không Trí ngồi:

- Đi thôi! Địa phương quỷ quái này không phải là chỗ cho người ở, còn hao tổn nữa pháp lực không chịu nổi. Nếu không phải có Băng Phách Trì Châu của lão lừa trọc ở trên người, ta sẽ không thể nào chịu đựng được!

Không Trí lập tức giục vật cỡi, bay một mạch xuống núi…

-----------

Mà Miêu Nghị tung mình vào miệng núi lửa, thân thể rơi xuống vừa tiếp xúc với ngọn lửa quỷ quyệt như xoáy nước phía dưới liền biết lần này mình thật sự xong đời, phát hiện lửa này không giống mình tưởng tượng, bên trong hàm chứa lực công kích hùng mạnh.

Đây là vì hắn kiến thức nông cạn, không có nhãn lực gì, còn chưa tiếp xúc qua trận pháp, giống như đám người Bát Giới liếc qua là có thể nhìn ra phía dưới là hỏa trận, đây chính là chênh lệch kiến thức và nhãn lực.

Nếu như hắn biết phía dưới là tình huống này, vậy sẽ không nhảy xuống, nhất định sẽ cố gắng nghĩ biện pháp ở đó nhắm vào hai tên hòa thượng kia tranh thủ tránh thoát một kiếp, ít nhất sẽ không vội vàng nhảy xuống như thế. Mà sở dĩ hắn dám nhảy xuống là muốn dựa vào pháp thuật mình có thể thao túng nhiệt độ trong biển lửa tạm lánh Bạch Tử Lương đuổi giết, muốn nấp đến khi Bạch Tử Lương đi rồi sẽ chạy trốn, ai ngờ mình chủ động nhảy vào tử lộ.

Vừa chạm vào ngọn lửa như xoáy nước, Miêu Nghị lập tức cảm nhận được lực lôi kéo cực lớn trong ngọn lửa, bằng tu vi của hắn không có cách nào chống đỡ. Mà năng lực điều khiển nhiệt độ của hắn cũng có hạn, nói khó nghe một chút, ngay cả mới vừa cất bước cũng không tính, chưa hề tu luyện qua môn thuật pháp này, chẳng qua là vội vàng ra trận lấy ra dùng một chút mà thôi.

Trong khoảnh khắc vừa chạm đến, lập tức bị ngọn lửa đột phá pháp lực phòng ngự của mình, lông tóc và y phục toàn thân trong khoảnh khắc hóa thành tro bụi. Nỗi đau bị lửa thiêu thân khiến cho hắn như vừa lọt vào trong luyện ngục, cơ hồ chỉ trong nháy mắt hôn mê đi, chỉ dựa vào một ý niệm cuối cùng lấy thuật pháp điều khiển nhiệt độ kia chống đỡ, trong lòng không ngừng tự nói với mình: ta phải sống, ta phải sống sót!

Đó là tiếng gào thét phát ra từ sâu trong linh hồn.

Mà trong khoảnh khắc Miêu Nghị chui vào trong biển lửa quỷ quyệt này, hạt châu dưới cổ hắn lóe lên một đạo ánh sáng mờ mờ, một bóng dáng giống như thiên ngoại phi tiên tung bay xuất hiện trong biển lửa, thân khoác áo choàng, trường sam màu trắng, hai bên tóc mai đã bạc.

Không ai xa lạ, chính là lão Bạch!

Một cánh tay xuất ra một trảo chộp lấy Miêu Nghị đã cháy sạch bất thành nhân dạng, đầu dưới chân trên, trong nháy mắt xông vào sâu trong ngọn lửa.

Ngọn lửa xoay tròn lấy lực hùng mạnh lôi kéo, lão Bạch không hề sợ hãi phất tay xuất ra một chỉ. Ngón tay điểm đến chỗ nào, ngọn lửa xoay tròn lập tức lấy tốc độ nhanh hơn xoay tròn ngược lại, rốt cục đẩy lui lực đạo biển lửa trở về.

Mới vừa lao ra ngọn lửa như xoáy nước, lại thấy ngọn lửa như đao nhiều không đếm xuể bổ tới, áo choàng xanh sau lưng lão Bạch kêu lên phần phật, xuất ra vô số ảo ảnh hộ thể.

Trong chuỗi tiếng ầm ầm vang lên, vô số ngọn lửa đao không thể tới gần thân thể lão Bạch và Miêu Nghị, bị áo choàng xanh đánh cho tan tác trong vô hình.

Mới vừa lao ra đại dương ngọn lửa đao, lại thấy vô số ngọn lửa như ác long dữ tợn nhào tới, há miệng ra điên cuồng cắn tới.

Lão Bạch kéo Miêu Nghị bay xuống, trong mắt thoáng vẻ quyết liệt, đột nhiên đưa tay xòe rộng bàn tay, giống như năm ngón tay ôm trọn càn khôn. Vô số ác long trong nháy mắt vỡ tan tành, sóng lửa cuốn ngược hình thành một thông đạo không gian dẫn thẳng xuống dưới, khí thế kinh người.

---------------