Phi Thiên

Chương 395-1: Đại từ bi (Thượng)

Miêu Nghị còn muốn tận lực giúp bọn Triệu Phi trì hoãn thời gian, cố ý chậm rãi khoan thai nói:

- Bởi vì ta muốn thử dò xét, thử dò xét xem ngươi không muốn bỏ qua cho Cổ Tam Chính hay là ta, sự thật chứng minh ý niệm ngươi muốn giết ta rõ ràng mãnh liệt hơn nhiều.

- Vậy thì đã sao?

Bạch Tử Lương khinh thường nói:

- Không phải là ngươi đã rơi vào trong tay ta sao?!

Miêu Nghị cười nói:

- Biết là tốt rồi, tốc độ vật cỡi ngươi quá nhanh, nhất định phải có người dẫn dụ ngươi ra chỗ khác. Cũng giống như hiện tại, rốt cục ngươi đã bị ta dụ tới đây, đám thủ hạ của ngươi muốn đuổi theo Bích Giáp Truy Phong Thú mấy vị bằng hữu của ta chắc chắn là không có khả năng.

Bạch Tử Lương xì một tiếng nói:

- Như vậy cũng không thể nào cứu được ngươi!

Miêu Nghị đang muốn tiếp tục giải thích một chút, ai ngờ Lam Tố Tố đột nhiên mặt liền biến sắc, cao giọng nói:

- Không tốt, hắn đang cố ý giữ chân ngươi, trì hoãn thời gian thuận tiện cho ba con Bích Giáp Truy Phong Thú kia thoát khỏi người của chúng ta!

Bạch Tử Lương nghe vậy giật mình kinh hãi.

Miêu Nghị cười gằn nói:

- Hiện tại mới hiểu ra không khỏi đã chậm, chỉ sợ trong lúc nhất thời các ngươi muốn tìm được người của mình chạy đi đâu cũng khó khăn, còn muốn đuổi kịp người của ta?

- Nhận lấy cái chết!

Bạch Tử Lương giận dữ.

Tay y khẽ động, đại ấn còn không chưa ném ra, chân Miêu Nghị đã đạp một cái, ngã về phía sau rơi xuống miệng núi lửa bên dưới.

- Muốn giết ta ư, còn chưa tới phiên ngươi!

Thanh âm rống giận của Miêu Nghị từ bên trong núi lửa ầm ầm truyền ra.


Hắn rống to một tiếng này chỉ có thể coi như là trả thù cuối cùng, muốn cố ý chọc tức đối phương. Ngươi đuổi giết ta vất vả như vậy, cho dù ta chết cũng không để cho ngươi được như ý.

Tuy là rốt cuộc vẫn bị Bạch Tử Lương dồn cho đến tuyệt cảnh, nhưng một tiếng rống này cũng đã chọc giận y không nhẹ.

Phiên Vân Phúc Vũ Thú tung người nhảy một cái, rơi lên trên miệng núi lửa, hươu trắng vó vàng cũng cơ hồ đồng thời nhảy lên.

Mấy người thò đầu ra nhìn xuống phía dưới, Bạch Tử Lương không muốn để cho Miêu Nghị như ý, tế khởi đại ấn còn muốn tiễn đưa hắn một đoạn đường, bất quá thấy tình hình phía dưới chợt dừng tay.

Ngọn lửa xoay tròn đỏ như quả gấc lộ ra vẻ quỷ dị vô cùng, cả bọn trơ mắt nhìn bóng dáng Miêu Nghị chui vào trong đó, trong khoảnh khắc vừa chạm phải ngọn lửa chỉ thấy y phục và lông tóc hắn nháy mắt bị lửa thiêu trụi.

Ư... Một thanh âm cực độ đau khổ lại cố gắng kềm nén phát ra, khiến cho mấy người trên miệng vực cảm thấy rợn tóc gáy.

Một ít hoa lửa bị khí nóng thổi lên cao, chính là y phục và lông tóc Miêu Nghị bị thiêu cháy.

Nhiệt độ trên miệng núi lửa thật sự là quá cao, cao đến mức tu vi mấy người bọn họ không cách nào chịu đựng, Phiên Vân Phúc Vũ Thú của Bạch Tử Lương tựa hồ không hãi sợ nhiệt độ này, hươu trắng vó vàng lại phát ra tiếng kêu u ú khó chịu, hiển nhiên vượt ra khỏi năng lực chịu đựng của nó.

Hai con linh thú nhanh chóng nhảy lui xuống đỉnh núi, bốn người ngơ ngác nhìn nhau, ngay cả bốn người bọn họ cũng không chịu nổi nhiệt độ cao như vậy, không biết mới vừa rồi Miêu Nghị bị thương tới mức như vậy làm thế nào chịu được, còn có thể tỉnh táo chuyện trò vui vẻ cùng bọn họ, quả thật là khó lòng tin được.

- Miệng núi lửa này cổ quái như vậy, không giống như là miệng núi lửa thông thường, còn có lửa bên trong cũng không phải lửa phàm, thế lửa cũng khác thường, hiển nhiên là có người cố ý bày ra hỏa trận. Có thể bày hỏa trận ở chỗ này suy đoán trừ Yêu Vương Liệt Hoàn ra không còn ai khác, xem ra cung điện của Yêu Vương Liệt Hoàn ở phía dưới, hỏa trận này là dùng để bảo vệ lối vào.

Bát Giới chậc chậc thành tiếng.

Lam Tố Tố lên tiếng hỏi:

- Nếu như cung điện của Yêu Vương Liệt Hoàn thật sự bên dưới, vậy tên kia nhảy xuống có thể tránh được một kiếp hay không?

Bạch Tử Lương lạnh nhạt nói:

- Chết chắc! Nếu như không có hỏa trận có lẽ hắn còn có thể tránh được một kiếp, hỏa trận Yêu Vương Liệt Hoàn bày ra há là người bình thường có thể tự tiện xông qua được, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Bát Giới lắc đầu nói:

- Người này thật đúng là một nhân vật có bản lãnh, không nói những chuyện khác, có thể liều mình dụ địch vì bằng hữu không phải là người bình thường có thể làm được, chết có hơi đáng tiếc.

Dứt lời tựa hồ nghĩ tới điều gì, nhìn Bạch Tử Lương đưa tay nói:


- Đồ mà ngươi đáp ứng cho chúng ta đâu?

Bạch Tử Lương ngạc nhiên nói:

- Đồ gì?

- Chớ giả bộ hồ đồ với bần tăng, bần tăng không mắc bẫy đâu.

Bát Giới chỉ miệng núi lửa:

- Ngươi mới vừa nói qua, ngươi chỉ cần tính mạng của hắn, cho chúng ta toàn bộ những vật khác.

Bạch Tử Lương ngẩn người ra, lạnh nhạt nói:

- Người đã nhảy xuống, ta lấy đâu ra đồ cho ngươi, nếu ngươi muốn, tự mình nhảy xuống tìm là được.

Bát Giới cười hắc hắc nói:

- Bất kể có phải là nhảy xuống hay không, tóm lại người ta bị ngươi bức nhảy xuống, cũng coi như ngươi giết, mục đích của ngươi đạt tới liền muốn giật nợ có phải không? Nếu mới vừa rồi ta không đáp ứng ngươi, cả người lẫn đồ của hắn đã là của ta, không tổn thất chút nào cả. Còn bảo tự ta nhảy xuống tìm, có phải đùa bỡn hai chúng ta hay không? Ta cho ngươi biết, hiện tại ngươi ngoan ngoãn nhảy xuống cho ta, tìm cho ra vật mà ta cần. Nếu không đừng trách Phật gia ném gian phu dâm phụ hai người các ngươi xuống dưới!

- Khẩu khí thật là lớn, ngươi là cái thá gì, cũng xứng nói chuyện với ta!

Bạch Tử Lương hừ mũi khinh thường, nhìn về phía Không Trí nói:

- Không Trí, ngươi cũng nhìn thấy tình huống, tên kia nhảy xuống, ta cũng ứng phó không kịp. Chuyện đã xong, vì vậy xin từ biệt!

Thái độ của y rất rõ ràng, đó chính là y thân là đại biểu Vạn Yêu Thiên, chỉ nói với đại biểu Cực Lạc Thiên thân phận ngang hàng, gạt Bát Giới sang bên.

Không Trí cũng không lên tiếng, biết có người sẽ không bỏ qua, loại chuyện như vậy tự nhiên có người đứng ra làm.

Bát Giới nhất thời vui vẻ, nhảy xuống hươu trắng vó vàng, trong tay xuất hiện một cái mõ đen pha lẫn màu hổ phách óng ánh, dùng tay gõ gõ, thanh âm đùng đùng vang vọng trên đỉnh núi, chấn động tai người tê dại, cười lạnh nói:

- Không lấy đồ ra đã muốn đi sao?

Bạch Tử Lương Đang muốn quay đầu đi nhìn chằm chằm pháp bảo trên tay đối phương, mắt lộ ra vẻ cảnh giác nói:

- Ngươi muốn làm gì?

Ngươi cho rằng ta không có bản lãnh gì sao?

Bát Giới tay cầm mõ chỉ:

- Họ Bạch kia, mới vừa rồi ngươi đã hứa hẹn với ta thật hào phóng, còn nói một lời đã định, nhưng vừa xong chuyện lập tức qua sông rút cầu. Ta từng thấy qua kẻ vô sỉ, chưa từng thấy qua ai vô sỉ như ngươi vậy.

Y quay đầu lại hỏi:

- Không Trí, yêu nghiệt này mới vừa bức tử một mạng, để mặc cho y rời đi tất sẽ tạo thành nhiều sát nghiệt hơn, yêu nghiệt tàn bạo bất nhân như vậy, chúng ta là người trong Phật môn phải xem giáng yêu trừ ma là trách nhiệm của mình!

---------------