Phi Thiên

Chương 3840: Cường lực chống lưng (1)

Tinh không mênh mông, hai sư đồ nhe giọng trò chuyện

Một đạo nhân ảnh hạ xuống trạm gác ngoài long liễn, chính là Ngọc La Sát.

Ngọc La Sát không có vẻ từ bi của Kính Hoa Phật, vĩnh viễn là bộ dạng lãnh diễm như vậy, chỉ vào Phổ Lan, nói:

- Có chút chuyện muốn tìm đệ tử người nghe ngóng, mượn dùng một lúc.

Kính Hoa Phật không cự tuyệt, quay đầu nhìn sang Phổ Lan, để cho Phổ Lan tùy y quyết định.

Phổ Lan hai tay hợp mươi bước lên trước, lại thấy Ngọc La Sát lách mình bay đi, nàng đành phải cùng bay theo.

Kính Hoa Phật đứng chờ, muốn đợi đệ tử trở về hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì, nhưng chưa kịp đợi đến lúc đệ tử trở về, đôi mắt đang ngước nhìn tinh không phía trước bỗng nhíu lại, chỉ thấy phía trước đột nhiên xuất hiện đại lượng nhân mã, chính đang vọt tới trước mặt.

Bốn phía xung quanh hai chiếc long liễn lập tức khoách trương ra đại lượng nhân mã hộ vệ, tấn tốc làm ra thế thái chuẩn bị nghênh địch.

Hai người Thanh, Phật nhanh chóng ra khỏi long liễn, đứng trên trạm gác nhìn ra xa, đại khái quan sát thấy địch phương có một tỷ nhân mã, cũng nhận ra chủ soái trong trung quân địch phương là Nghiêm Tiếu.

Quanh bốn phía không nhìn thấy nhân mã của những người khác, Phật chủ nói:

- Đối đầu chính diện với chúng ta thì không cần phải ẩn tàng nhân mã làm gì, chút người này chắc là muốn ngăn trở cầm chân chúng ta, xem ra Ngưu Hữu Đức đã hạ quyết tâm xuống tay với Quảng Lệnh Công!


Thanh chủ trầm giọng hạ lệnh:

- Giết!

Nhân mã tiên phong của song phương trực tiếp triển khai đánh giết, lưu quang như mưa, bắn nhau loạn xạ.

Nhưng bên phía Thanh, Phật lại đột nhiên xuất hiện một trận rối loạn, có người kêu nói:

- Chạy!

Thanh, Phật cũng phát hiện nhân số bên mình có hơi không đúng, thuận theo hướng đám ngươi ồn ào kia, đại khái nhìn ra chút manh mối, nhân mã bên phía mình tinh chưa hề được triển khai toàn bộ, có mấy chục tên tướng lĩnh cận vệ quân chẳng những không triển khai nhận mã ra, ngược lại còn thừa dịp hỗn loạn, tấn tốc trốn vào tinh không mênh mang hai bên, làm cho bên này không biết đang xảy ra chuyện gì, đợi đến khi phản ứng kịp thì đã phản chạy mất rồi, lập tức dẫn tới một trận rối loạn.

Chẳng những là cận vệ quân, tình hình bên phía Phật giới tựa hồ cũng càng hỏng bét, một đám đệ tư Phật môn chẳng những không phóng ra nhân mã trong tay, ngược lại con tấn tốc nhân lúc hỗn loạn mà bỏ chạy, then chốt là một số người trong đó có cấp bậc khá là cao.

Phật chủ trước nay vẫn luôn trấn định, nhưng lúc này khóe miệng không khỏi giật giật, pháp nhân sít sao coi chừng một bóng lưng trong đám người đang dần đi xa, Ngọc La Sát? Ngọc Diện Phật, bộ hạ ngay dưới trướng mình?

Hắn thực sự không dám tin tưởng vào trong mắt của bản thân, tuy là Phật chủ vẫn không nhịn được hai mắt bốc lửa, mở miệng mắng chửi:

- Tiện nhân!

Ngọc La Sát đúng là đã chạy, chẳng những chạy, còn mang theo một đám đệ tử dưới tay mình, trong tay bắt lấy một người đầy mặt lo âu lại không thể động đậy, chính là Phổ Lan!


Ngọc La Sát cũng hơi nghi hoặc, Miêu Nghị đột nhiên liên hệ, dặn nàng lúc nào thoát thân thì nghĩ cách mang theo Phổ Lan đi cùng, chí ít cũng phải cách ly Phổ Lan ra, đừng để Phổ Lan cuốn vào trong trận chém giết này.

Ngọc La Sát hồi đáp, nói nếu không quá quan trọng thì quên đi, cái lúc này thật sự không nên gây thêm chuyện, để tránh xảy ra ngoài ý.

Y là muốn hỏi giữa Miêu Nghị cùng Phổ Lan nay rất cuộc là có quan hệ gì, có đáng để mạo hiểm vào thời điểm then chốt thế này hay không.

Nhưng Miêu Nghị lại giống như uống lộn thuốc, cố chấp vô cùng, cũng không giải thích, chỉ nói phải cứu, trong ngữ điệu tựa hồ còn có vẻ hơi nóng nảy.

Đến sau hình như hắn cũng ý thức được việc này se khiến Ngọc La Sát mạo hiểm, lại nói với nàng, rằng năm xưa từng cứu qua Phổ Lan, bây giờ đang nên hại chết nàng, khiến bạn thân lưu lại tiếc nuối, để Ngọc La Sát xem tình thế mà quyết định, nếu ma qua nguy hiểm thì thôi.

| Trong luc liên hệ, Ngọc La Sát cảm thấy Miêu Nghị có hơi không bình thường, vì không để lại tiếc nuối mà mạo hiểm cứu một người không quá liên quan? Đùa gì vậy? Đây là lúc nào? Dung không được bất kỳ ngoài ý nào xuất hiện, một chuyến ngoài ý sẽ dẫn tới chết rất nhiều rất nhiều người, nàng rất muốn hỏi hỏi Miêu Nghị, rằng trong trận đại chiến sắp sửa xảy ra này, có bao nhiêu người là người quen của hắn, chẳng lẽ đều phải cứu hết?

Chẳng qua nàng cũng không tranh biện gì thêm, chỉ nói sẽ thử xem, kết quả còn tính thuận lợi, nhân tiện mang theo được Phổ Lan.

Ngọc La Sát quay đầu nhìn sau người một chút, chẳng những đệ tử của mình cùng chạy theo, còn có không ít đệ tử Phật môn quen thuộc hoặc không quá quen thuộc cũng chay hướng bên này, mới đầu còn tưởng là đuổi giết chính mình, kết quả phát hiện không đúng, thì ra cũng là chạy trốn.

Điều này khiến nàng âm thầm kinh hãi, Ngưu Hữu Đức không ngờ thẩm thấu vào trong Phật môn lợi hại đến vậy? Những người đang bỏ chạy này đều không phải hạng vô danh gì, chỉ dựa vào những người nàng có thể nhận ra đã đoán được phần nào.

Nhân mã dưới tay được chính nàng mang đi khoảng chưng gần hai trăm triệu, không biết những người này lại mang đi được bao nhiêu.

Thanh, Phật đều tức tối điên cuồng, có thể nói là trơ mắt nhìn người chạy lại không hề đuổi theo, không phải không muốn đuổi, hai ngươi hận không chặt đầu bêu xác đám người phản bội lâm trận bỏ chạy này mới đúng, mà là không dám đuổi. Tiền phong đại quân đang chém giết kịch liệt, làm sao dám chia binh ra hai bên đuổi theo, một là lo sợ phân tán chủ lực, hai là lo lắng sẽ trung bẫy rập của Ngưu Hữu Đức, một chuỗi đại chiến đến nay tuy chưa đụng độ chính diện cùng Ngưu Hữu Đức, nhưng thủ đoạn cùng chiến tích điều binh khiển tướng của Ngưu Hữu Đức trong chiến dịch này đủ để khiến bọn họ kiêng sợ.

Tiếng chém giết kịch liệt ầm ầm chấn hám tinh không.

Mao lộ nguyên soái Nghiêm Tiếu tọa trấn chỉ huy ở trung quân, thần tình banh chặt, lúc trước hắn thật không ngờ được, người chính diện ngăn trở Thanh Phật sẽ lại là mình.

Áp lực trên vai hắn rất lớn, Miêu Nghị đã nói rất ro ràng với hắn, để hắn thống soái một tỷ đại quân cầm chân hai tỷ rưỡi nhân mã Thanh Phật.