Phi Thiên

Chương 3839: Ta đã minh bạch (2)

Đại quân vây xem nháy mắt sa vào yên lặng, đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.

Nghịch Lân thương đâm vào ngực Chiến Như Ý, có thể nhìn thấy vết màu đỏ sẫm tấn tốc nhiễm hồng ngực nàng.

Ai cũng đều nhìn ra Chiến Như Ý làm như phát động thế công mãnh liệt, kỳ thực là chủ động đâm vào Nghịch Lân thương, khiến cho bệ hạ trở tay không kịp.

Miêu Nghị muốn thu tay, Chiến Như Ý lại bắt lấy can thương không chịu thả ra, ánh mắt hai người đối thị cùng một chỗ.

Trên mặt Chiến Như Ý không thấy thần sắc thống khổ nào cả, bình tĩnh nói:

- Cái ngày ta xuất giá, tận mắt nhìn thấy ngươi thiếu chút nữa vì ta mà rút kiếm, bởi thế ta không tin trong lòng ngươi không có chút áy náy nào. Ngự viên, ngự điền, ngươi nói sau này ta sẽ minh bạch, giờ ta đã minh bạch! Ta đích xác không phải đối thủ của ngươi, nhưng ta vẫn phải báo đáp chút gì đó cho ngươi, để tất cả mọi người nhìn thấy kẻ thắng là ngươi...

Trên tay hơi dùng sức, thân người rướn lên, đầu thương sắc bén đầm phá buồng tim. Dùng sức rất mạnh, đầu thương chui ra sau lưng, máu tươi phun như suối.

Cánh tay bắt lấy cán Nghịch Lân thương dần dần buông ra, ngọn thương trên tay chính mình cũng dần dần vô lực rũ xuống, ánh mắt coi chừng Miêu Nghị cũng dần ảm đạm, cả người an tĩnh treo trên Nghịch Lân thương.

Trong sát na, không biết trên mặt Miêu Nghị chớp qua thần sắc gì, không nhìn nàng, mà đột nhiên nghiêng đầu nhìn sang một bên, ánh mắt lấp lánh như hàn tinh, lấp lánh có thần đến mức có chút dị thường, nhìn từng khuôn mặt kinh ngạc chung quanh.

Trong đầu xuất hiện hảo diện ngự viên ngự điền.

- Như quả về lại một khắc kia, cho ngươi cơ hội chọn lựa lần nữa, ngươi có dẫn ta đi hay không?

- Không

- Vì cái gì? Ta muốn biết vì cái gì, nói cho ta nguyên nhân thực sự.

- Nương nương tiến cung là bởi trên vai nương nương gánh lấy trách nhiệm thuộc về nương nương, Ngưu mỗ cự tuyệt là bởi trên vai Ngưu mỗ gánh lấy trách nhiệm thuộc về Ngưu mỗ.

- Sau lưng ta có trách nhiệm đối với gia tộc, nhưng sau lưng ngươi thì có thể có trách nhiệm gì? Trách nhiệm với những bộ hạ cũ kia? Trận chiến Dậu Định vực, ngươi hại chết nhiều ít bộ tông? Trách nhiệm với người tiểu thiếp kia? Ngươi đại khái có thể mang nàng cùng theo, người biết ta sẽ đáp ứng mà. Hoặc giả nói, ngươi thuần túy là mong không được ta vào cung?


- Không chỉ! Chỉ là vì nguyên nhân ta vừa mới nói thôi, sau này có lẽ nương nương sẽ minh bạch.

- Nếu đã như thế, vậy ta chờ, cho đến một ngày ta minh bạch.

Hắn lơ mơ nhớ được cảnh tượng trên bãi cỏ xanh mượt khi ấy, nam tử một thân ngân giáp rạng rỡ dưới ánh mặt trời, nữ tử váy áo tung bay lượt thân mà qua bên người nam tử, mui hương thoang thoảng quét qua khuôn mặt nam tử, lướt qua như ảo ảnh, loại cảm giác muốn vươn tay đi bắt lại bắt không được khi ấy, sao mà tương tự với cảm giác bây giờ.

Phốc! Miêu Nghị chợt dung sức rất thương ra, quay đầu mà đi, mặt không biểu tình, cũng không quay đầu, mặc cho thân thể Chiến Như Ý phiêu bồng trôi nổi giữa tinh không...

- Nương nương, mặt ngoài truyền đến tin tức, bệ hạ lại thắng một trận, bệ hạ tự thân thượng trận chém chết sủng phi Chiến Như Ý của Thanh chủ!

Trong không gian trữ vật, Tuyết Nhi thả xuống tinh linh báo tin vui với Vân Tri Thu đang ngồi trước tinh đồ la bàn.

Vân Tri Thu chầm chậm ngẩng đầu, trên mặt mang theo thần sắc không quá tin tưởng, thử hỏi lại:

- Ngươi nói bệ hạ tự tay giết Chiến Như Ý?

- Đúng vậy! Là bị bệ hạ một thương thích sát.

Tuyết Nhi gật gật đầu.

Vân Tri Thu lập tức tìm người, tỉ mỉ hỏi lại tình hình ở hiện trường lúc đó, rồi sa vào trầm mặc, hồi lâu sau mới sâu kín thở dài một tiếng:

- Cần gì phải khổ thế, đây là muốn hắn áy náy cả đời a!

Trong long liễn, Vu Khúc nắm chặt tinh linh, gò má banh chặt, tình tự ẩn ẩn có phần kích động.

Hắn chắp tay về phía Thanh chủ, từng câu từng chữ bẩm báo:


- Bệ hạ, đám người Phá Quân đã toàn quân lật chìm, Phá Quân rút dao tự tận, nương nương chết ở dưới thương Ngưu Hữu Đức!

Long liễn chìm vào an tĩnh, chỉ có Phật chủ chậm rãi bấm bấm niệm châu trên tay, trong không khí yên lặng, Thanh chủ chậm rãi khép hai mắt lại, không thốt một tiếng, khóe mắt lấp lánh lệ quang...

Tại một trạm gác ngoài long liễn, Phổ Lan thả xuống tinh linh trên tay, bộ dáng như trút được gánh nặng.

Kính Hoa Phật đứng cạnh đó quay đầu nhìn lại, hỏi:

- Ngươi liên hệ được với nhi tử rồi? Phố Lan nghĩ lại mà vẫn còn rùng mình, gật đầu nói:

- Liên hệ được rồi, trong trận chiến ở Linh sơn hắn bị thương không nhẹ, chẳng qua vẫn may mắn tránh qua một kiếp, bây giờ chính đang trốn tránh.

Kính Hoa Phật khẽ gật đầu: - Thế là được rồi.

Phổ Lan do dự một chút, lại nói:

- Sư phó, đệ tử muốn liên hệ Ngưu Hữu Đức, thử khuyên nhủ hắn.

- Khuyên được ư?

Khuôn mặt tư tưởng của Kính Hoa Phật khẽ hiện nụ cười nhạt, chẳng qua cũng không ngăn trở, mặc cho nàng đi đụng tường.

Phố Lan cắn cắn răng, cuối cùng vẫn lấy ra tinh linh liên hệ Miêu Nghị, đáp án không ngoài sơ liệu của Kính Hoa Phật, không khỏi cảm khái nói:

- Vốn cho là chuyện đánh đánh giết giết chỉ có phàm tục thế gian mới sẽ làm, không ngờ rằng...

Kính Hoa Phật bình tĩnh nói:

- Phàm nhân cùng tu sĩ thì có khác gì nhau? Vật sống trên thế gian này không thể không thành quần, thành quần thì tất loạn, người như thế, lợn như thế, chó như thế, kiến hôi cũng như thế, cho dù là thực vật trong rừng cùng tranh nhau hướng về phía mặt trời, cũng là người đe ta, ta đe hắn, ngươi quấn ta, ta quấn hắn, chúng sinh bình đẳng là thế nao? Đó chính là chúng sinh bình đẳng!

Phổ Lan:

- Chẳng lẽ không cách hóa cản qua làm ngọc thạch, ở chung trong hòa bình?

Kính Hoa Phật:

- Nếu thật hóa cản qua làm ngọc thạch, vậy vạn vật trong thế gian này sẽ mất đi bình hành, thực vật cây cỏ trong sơn lâm sinh trường quá mức thịnh vượng, sớm muộn tất có một trận thiên hoa hàng lâm thiêu hủy hết thảy, rồi trong đống tro tàn lại bắt đầu phá thô trùng sinh. Người cũng như thế, chỉ có sau đại loạn mới có đại tri, đại tri đã lâu tất sẽ sinh loạn, cư thế tuần hoàn lặp lại. Nhân tâm tự đại, thân ở trong đó lại không biết vĩnh viễn đang nằm trong vòng tròn tự sinh tự diệt. Đây cũng là chúng sinh bình đẳng!