Thượng Quan Thanh giương mắt nhìn Thanh chủ.
Thanh chủ hờ hững nói:
Không cần làm bộ đáng thương, người cảm thấy trẫm sẽ tin ư?
Phá Quân, Vu Khúc, Tư Mã Vấn Thiên ở mặt ngoại nghe được động tĩnh đều cùng nhau đi vào, Tư Mã Vấn Thiên từ trong tay Thượng Quan Thanh cầm lấy ngọc điệp tra xem, xem xong một mặt không nói, nhãn thần cổ quái nhìn Thượng Quan Thanh.
Tiếp đó là Vũ Khúc, sau cùng lại là Phá Quân, xem xong hoặc là nghẹn lời, hoặc là nhíu mày trầm tư.
Cuối cùng Thanh chủ lại cầm về ngọc điệp, lần nữa tra xem, xác nhận lại, đích xác là do Cao Quán viết ra.
Hắn không khỏi buồn bực, Cao Quán làm thế này là có ý gì?
Có ý bỏ lại một câu rồi đi, có ý hướng hắn mật báo, có ý nhắc nhở cẩn thận, cũng có ý hãm hại Thượng Quan Thanh, còn có ý sợ bị hãm hại mới đào ly, có thể liên tưởng đến đủ mọi phương diện.
Vừa mới nếu không phải nhắc tới chuyên Ôn Hoàn Chân khả năng xuất hiện ở phụ cận Linh sơn, hắn còn chưa nghĩ đến tìm Cao Quán, bởi vì công tác giám thị mười hành cung một mực do Cao Quán phụ trách, kết quả vừa tìm mới phát hiện không liên hệ được, hắn lập tức phát giác ra có chuyện không ổn.
Kỳ thực lúc Miêu Nghị hiển lộ ra Tinh hỏa quyết, hắn liền có điều hoài nghi về Cao Quán, năm đó người tra tìm gốc gác Ngưu Hữu Đức chính là Cao Quán, Cao Quán ngôn từ khẳng định nói Ngưu Hữu Đức là truyền nhân Hỏa Tu La, rõ ràng làm sai lệch, Cao Quán không giống là loại người sẽ phạm phải sai lầm này.
Nhưng mà đến sau vừa nghĩ, lại cảm thấy Cao Quán không khả năng có vấn đề, quay đầu nghĩ nghĩ liền biết, Cao Quán động một tí muốn đánh muốn giết, một mực muốn đưa Ngưu Hữu Đức vào chỗ chết, luôn luôn không ngơi không nghỉ, điều đó không phải giả, nếu thật có vấn đề gì thì đã không khả năng làm thế với Ngưu Hữu Đức. Nếu đây đã là bố cục do Bạch lão tam tạo ra, hoàn toàn có khả năng dùng thủ đoạn nào đó giúp Ngưu Hữu Đức che dấu đi, giấu qua Cao Quán cũng là điều thường, bởi thế lúc Phật chủ hỏi lên, hắn cũng khẳng định như vậy.
Nhưng hiện tại, Cao Quán lại chạy!
- Chuyện gì?
Phá Quân hỏi một tiếng.
Thượng Quan Thanh vẻ mặt đau khổ, kể lại đại khái ngọn nguồn.
Tư Mã Vấn Thiên kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ Cao Quán là gian tế? Điều này... Điều này sao có thể?
Phá Quân nhíu mày nói:
- Cao Quán tuy không tốt đẹp gì, nói là gian thần cũng không quá đáng, nhưng hắn có tất yếu phải làm gian tế ư? Không người có thể cầm được đằng chuôi uy hiếp hắn, nếu thật có người làm như vậy, cùng lắm là Cao Quán hướng bệ hạ giải thích, bệ hạ tất sẽ khoan hồng đại lượng. Hơn nữa, hắn nương nhờ Bạch tam gia cùng Ngưu Hữu Đức thì được lợi lộc gì? Chúng có thể cho hắn cái gì? Hắn đã vị cực nhân thần, chẳng lẽ còn người nào có thể cho hắn nhiều hơn hiện tại ư? Người Cao Quán đắc tội rất nhiều, kẻ muốn hắn chết cũng đếm không xuể, Ngưu Hữu Đức cũng phải cố cập đến tâm tình kẻ dưới, chưa hẳn có thể bảo hộ nổi hắn. Lại nói, trên tay hắn lại không có binh quyền gì, chỉ phụ trách công tác điều tra thông tin, chiến sự đến bước này, cơ mật mà hắn nắm giữ cũng đã không có giá trị, không đổi được vinh hoa phú quý gù, Cao Quán hoàn toàn không có lý do để làm gian tế a.
Mấy người nghe thế khẽ gật đầu, cảm thấy lời này không sai.
Thượng Quan Thanh củi mặt xuống, bi phẫn nói:
- Phá Quân, theo ý người nói, thì lời Cao Quán nói là thật, ta chính là gian tế?
Phá Quân:
- Ta không nói người là gian tế, nhưng từ các phương diện mà nói, khả năng ngươi làm gian tế đích xác cao hơn Cao Quán.
Thượng Quan Thanh thiếu chút buông lời hỏi thăm tổ tông hắn, vội vàng quay đầu chắp tay hướng Thanh chủ nói:
- Bệ hạ...
- Được rồi!
Thanh chủ vung tay ngăn lại, coi chừng Thượng Quan Thanh nói:
- Lập tức điều tra người bên hữu bộ, xem xem bình thường là ai phụ trách theo dõi mười hành cung, tra được thì lập tức làm rõ tình hình của phía mười hành cung. Ngoài ra, lại để người hữu bộ liên hệ, xem có thể liên hệ được Cao Quán hay không.
Từ trong câu nói sau cùng có thể nghe ra, hắn vẫn khó mà tin tưởng Cao Quán sẽ là gian tế, lý do thì giống như nhưng lợi Phá Quân vừa nói lúc này.
Bên này lập tức bận rộn lên.
Phật chủ cũng quay đầu dặn dò với Ngọc La Sát:
- Để người của người nghĩ cách dò xét một cái, xem có thể xác nhận rốt cuộc có đúng là người Thiên Hành cung hay không.
- Tuân mệnh!
Ngọc La Sát chắp tay ưng tiếng, rồi cứ thế rời khỏi long liễn của Thanh chủ.
Đến mặt ngoài, bay lượn giữa tinh không, Ngọc La Sát lấy ra tinh linh thoải mái liên hệ cùng Miêu Nghị.
Khống chế sử dụng tinh linh cũng là tùy người, đến loại cấp bậc như Ngọc La Sát, tùy thời phải quan chú tình hình các phương, Phật chủ không khả năng cũng cấm chỉ nàng sử dụng tinh linh.
Hắc long chao liệng, về đến bên người Miêu Nghị, bọn hắn cũng đã xông vào tinh vực chưa biết trong cảnh nội Tây quân.
Miêu Nghi đứng trên đầu rồng, Thiên Nhãn giữa mi tâm phóng ra lưu ly quang trụ huyễn lệ, nhìn chằm chằm nơi sâu trong tinh không, một tay lấy ra tinh linh, hỏi: Như thế nào?
Ngọc La Sát: Đại ca, đã chọc đi ra, bọn họ phản ứng không nhỏ. Còn nữa, hình như giám sát hữu sứ Cao Quán là gian tế, giống như là đã chạy.
Miêu Nghị: Cao Quán là gian tế ư?
Ngọc La Sát: Chẳng lẽ không phải người của đại ca? Ngay cả đại ca cũng không thể xác nhận? Vậy thì kỳ quái thật? Được rồi, Phật chủ để ta làm rõ bên kia có phải người Thiên Hành cung hay không.
Miêu Nghị: Ta sẽ khiến bên kia phối hợp các ngươi, sẽ không để người xảy ra sự cố. Nhớ kỹ, an toàn của ngươi là ưu tiên hàng đầu, ngàn vạn phải cẩn thận, một khi phát hiện có gì không đúng, lập tức triệt ly, những cái khác đều không trọng yếu, an toàn của người mới là quan trọng nhất, nếu người xảy ra chuyện gì, ta không cách nao ăn nói vơi Tâm Hồ.
Nội tâm Ngọc La Sát ấm áp, tư vị có người nhà quan hoài thật sự rất dễ chịu, nghĩ đến nhi tử, tâm linh hư không nhiều năm nháy mắt tựa hồ có chỗ dựa vào, thật hi vọng hết thảy mau mau kết thúc, sau này không cần phải tiếp tục lo lắng nếu bị phát hiện sẽ như thế nào, có thể an tâm ở bên người nhi tử, mình đúng là đã nợ nhi tử qúa nhiều. Trong mắt mang theo một tia ôn tình trả lời: Đại ca yên tâm, trong lòng ta hiểu rõ.