Diêm Tu bình tĩnh nói:
- Các ngươi phải muốn cứu, vậy các ngươi cứ đi cứu đi, ta cũng muốn xem thử không có chúng ta trợ giúp, liệu các ngươi có thể cứu được người từ trong tay nhân mã Linh sơn không.
- Tên mặt người chết, người dám uy hiếp ta?
Đột nhiên Hỏa Chân Quân giận dữ hỏi.
Không giận dữ cũng không được, với thực lực bọn họ, cho dù tính thêm cả mười vạn nhân mã mươi hành cung, muốn cứu ngươi từ trong trăm triệu đại quân Linh sơn không khác gì nói đùa, huống hồ thu vệ Linh sơn đều là bản bộ nhân mã của Phật chủ, toàn bộ được trang bị Phá pháp cung, đừng nói cứu người, không có nhân mã Ngưu Hữu Đức trợ giúp, chỉ sợ muốn kề cận cũng khó.
Hiện tại Luyện Ngục đại quân đã thoát ly Luyện Ngục, bằng với thoát khỏi tầm khống chế của Bạch chủ, bây giờ chỉ nghe lệnh tư Miêu Nghị, cung chỉ Miêu Nghị mới có thể đại biểu cho lợi ích của bọn họ, Diêm Tu mà không đồng ý, Luyện Ngục đại quân không khả năng giúp những người này.
Diêm Tu âm sâm nói:
- Uy hiếp? Nếu các ngươi dám làm hư đại sự của bệ hạ, chỉ sợ không phải là uy hiếp đâu!
- Ngươi dám!
Ba lão yêu quái tức tối đến điên ngươi.
- Được rồi, đừng cãi nhau nữa.
Ly Hoa quát mắng một tiếng, tay cầm tinh linh ra hiệu một cái:
- Đã thỉnh thị rồi, Bạch gia nói, chúng ta cư án chiếu theo tiết tấu bọn họ mà làm.
Ba người mặt mày giận dữ, lại không tiện phản đối, chẳng qua Hòa Chần Quân vẫn chỉ vào mặt Diêm Tu mắng:
- Tên mặt người chết, ngươi chờ đấy cho ta!
Diêm Tu:
- Đợi việc này xong rồi, ta tùy thời phụng bồi!
- Khẩu khí không nhỏ, cũng không biết chui ra từ đâu!
m Nhị Lang âm dương quái khí một tiếng.
Đại quân Thanh, Phật lao nhanh trong tinh không, ngoại long liễn, một tăng nhân đứng trước cửa thông báo nói:
- Sư phó, Ngọc Phật cầu kiến.
Phật chủ bản tọa trong miếu “Ừ” một tiếng:
- Mời vào
Tăng nhân trước cửa xoay người vươn tay ra hiệu với bên ngoài, Ngọc la sát từ bên ngoài nương theo phi hành lách mình rơi đến ngoài miếu, không nhanh không chậm đi vào trong nhà, hai tay hợp mười hành lễ bái kiến.
Phật chủ hỏi:
- Chuyện gì?
Ngọc La Sát mặt không biểu tình nói:
- Ở trong Cực lạc giới, đệ tử ta phát hiện một chuyến kỳ quặc, mời đặc y tới bảm báo.
Phật chủ:
- Chuyện kỳ quặc gì?
Ngọc La Sát nói:
- Đệ tử ta phát hiện người của Thiên Hành cung ở tinh vực phụ cận Linh sơn, nói là nhìn thấy người rất giống cung chủ Thiên Hành cung Ôn Hoàn Chân.
Phật chủ cùng Thanh chủ lập tức cảnh giác lên, Phật chủ truy hỏi nói:
- Xác nhận?
Ngọc La Sát:
- Nàng không dám xác nhận, nhưng là nhìn rất giống, đặc biệt bên người kẻ đó có vài tên tùy tùng, cách ăn mặc rất giống là người của Thiên Hành cung, nàng không dám lại gần tra xem. Ta cảm thấy việc này kỳ quặc, mới đặc y bẩm báo với Phật chủ, dù sao vẫn nên cẩn thận là hơn.
Phật chú không lên tiếng, mà nhìn Thanh chu ngồi đối diện:
- Không phải người của ngươi một mực coi chừng mươi hành cung ư?
Thanh chủ lập tức hướng ngoài cửa kêu một tiếng:
- Thượng Quan, để Cao Quán tới gặp trẫm!
Thượng Quan Thanh đứng ở một bên ngoài cửa xoay người lộ diện trước cửa, chần chờ một chút mơi nói:
- Trên đường đi, Cao Quán nói là thuận đường đi xem nhân thủ hữu bộ bên kia một cái, hình như là có chuyện gì trọng yếu, đến giờ vẫn chưa đuổi kịp.
Thanh chủ yên lặng một lát, đột nhiên ngược đầu nhìn lên, không nghĩ đến cái gì, quát:
- Lập tức liên hệ hắn!
Thượng Quan Thanh làm theo, lấy ra tinh linh, nhưng liên hệ nửa buổi, đều không nhận được phản hồi, Thượng Quan Thanh chỉ đành nhẹ tiếng trả lời:
- Bệ hạ, không liên hệ được.
Trên mặt Thanh chủ phù hiện một tia âm mai, tấn tốc lóe ra khỏi miếu, về lại tọa gia bên kia của mình.
Đám người Phật chủ tựa hồ từ trên người Thanh chủ phát giác ra điều gì không đúng, cũng đi theo xem rốt cục là chuyện gì.
Thanh chủ bên này đã tìm tới nhân viên hữu bộ đi theo, Thanh chủ gọi người tới quát hỏi:
- Cao Quán đi đâu?
- Bẩm bệ hạ, Cao đại nhân nói là có yếu sự cần xử lý. Nói là.
Người đó lấy ra một chiếc trữ vật giới, hai tay dâng lên nói:
- Trước lúc Cao đại nhân rời đi từng dặn dò qua, nói là nếu bệ hạ tìm hắn, thì tị chức phải giao thứ này cho bệ hạ.
Thanh chủ nhấc tay, hấp vào trong tay, phát hiện trong trữ vật giới có một khối ngọc điệp, vừa lấy ra ngọc điệp để nhìn, sắc mặt lập tức âm trầm xuống. Phật chủ vươn tay qua, Thanh chủ thuận tay đưa cho hắn. Phật chủ xem qua nội dung trong ngọc điệp, thần sắc trên mặt trở nên hơi cổ quái, chầm chậm nghiêng đầu nhìn Thượng Quan Thanh đứng bên dưới.
Thượng Quan Thanh bị hắn nhìn đến khắp người không thoải mái, kết quả phát hiện trong anh mắt Thanh chủ thỉnh thoảng liếc hướng mình cũng có vẻ là lạ, không khỏi mềm giọng hỏi:
- Bệ hạ, làm sao vậy?
Thanh chủ hừ lạnh một tiếng:
- Chính người xem xem.
Phật chủ thuận tay chuyển ngọc điệp cho hắn.
Thượng Quan Thanh vội vàng tiếp đến trong tay tra xem, không nhìn không biết, vừa nhìn liền bị dọa hơi nhảy, chỉ thấy bên trong hách nhiên viết một hàng chữ xúc mục kinh tâm: Thượng Quan Thanh là gian tế!
Là chữ viết của Cao Quán, Cao Quán còn đánh xuống pháp ấn chứng tỏ không phải làm giả.
Mấy chữ này thực sự dọa cho Thượng Quan Thanh mặt mày trắng bệch, hoảng sợ nói:
- Bệ hạ, đây là ô miệt, lão nô trung tâm cảnh cảnh với bệ hạ, làm sao có thể là gian tế, Cao Quán... Cao Quán đây là muốn làm gì!
Nói rồi quay đầu nhìn tên đầu lĩnh giám sát hữu bộ kia, quát:
- Đây thật là do Cao Quán viết?
Người đó nghe hắn nói vậy chỉ biết lắc đầu liên tục nói:
- Ti chức không biết, ti chức không biết viết cái gì, nhưng đây là do Cao đại nhân đưa cho ti chức, dặn dò ti chức, ti chức không dám nhìn lén.