Phi Thiên

Chương 3777: Tay có thể hái xuống sao trời (1)

Từ Đường Nhiên ngẩn người, tức thì ha ha cười nói:

- Gia chủ là chỉ Ảnh vệ giám thị Hoàng Phủ gia ư? Nếu là cái này, hoàn toàn không cần lo lắng, vương gia là người nào? Chút sự tình này chẳng phải giải quyết dễ như trở bàn tay, nỗi lo ấy vương gia sớm đã dọn sạch giùm Hoàng Phủ gia rồi, các ngươi chỉ cần để ý làm tốt công chuyện vương gia phân phó, không cần quan tâm cái khác.

Hắn cũng không biết tình huống cụ thể, nhưng trước lúc xuất phát Miêu Nghị đã nhắc hắn về tình trạng Hoàng Phủ gia, để hắn đang ngộ thương người mình, hắn mới ấn ước biết được chút thực tình.

Ba cha con đồng thời sợ hãi cả kinh, nhìn nhau, kinh khủng ở năng lượng Ngưu Hữu Đức, chẳng lẽ ngay cả Ảnh vệ Thiên đế đều có thể giai quyết được?

Lúc này Hoàng Phủ Luyện Không mới nhớ tới lúc đầu Ngưu Hữu Đức nhờ người chuyển lời giùm, nói năng lượng cua ta lớn hơn tưởng tượng của ngươi nhiều lắm!

Ngay lúc này, lông mày Hoàng Phủ Luyện Không bỗng nhíu lại, lấy ra một chiếc tinh linh liên hệ với bên ngoài, xong xuôi mới do dự, nói:

- Thượng Quan Thanh lên tiếng, để Quần Anh hội toàn thể động viên, là tai mắt cho đại quân của bệ hạ.

Không nghĩ nói cũng không được, tính mạng người một nhà đều bị niết trong tay đưa cầu tại chung đối diện này, đưa cầu tại chung này căn bản không cho bọn họ cơ hội khoanh tay đứng nhìn, đương sơ còn nói rõ ràng, cho phép bọn họ quan vọng hình thế, tự chủ quyết định xem nên hiệu mệnh ai, thì ra đều là đánh rắm!

Từ Đường Nhiên lập tức hỏi rõ tình hình, tức thì lấy ra tinh linh đăng báo, báo xong sau, trên mặt lộ ra thần sắc mừng rỡ, thu lại tinh linh vui vẻ nói với ba cha con:

- Nói cho ba vị một tin vui, tám trăm triệu nhân mã cận vệ quân của Thanh Chủ đã bại trên tay vương gia, toàn quân đều bị tiêu diệt!

Trên mặt hắn đây là thần thai phấn chấn, hớn hơ nói không nên lời.

Tám trăm triệu cận vệ quân toàn quân lật chìm? Lần này đến lượt ba cha con thực sự kinh hãi, há chẳng phải Ngưu Hữu Đức đã trừ sạch một phần ba binh lực trên tay Thanh Chủ? Chỉ là không biết lợi này của đối phương là thật hay giả...

Mộc hành tinh, một đạo thân ảnh vạch không mà qua, rơi xuống ven hồ một ao đầm beo nước tốt tươi, là một lão gia lục y phiêu phiêu, giữa mày mắt hờ hững lộ ra khí thế khác ngươi, chính là cung chủ Mộc Hành cung Lâm Hải.


Nhìn quanh bốn phía lần nữa xác nhận lại địa hình, liền lách mình trốn vào trong hồ nước xanh thăm, lặn xuống sâu vài trăm thước, phát hiện màu nước hồ đã biến thành đen như mực, pháp cương hộ thể quanh thân phát ra từng tiếng xèo xèo. Lâm Hải ý thức được nước đồ đen như mực dưới nay có độc, vội tăng cường pháp cương hộ thể, không nhìn kịch độc xâm thực, tiếp tục lặn xuống.

Không bao lâu lại tìm đến một cửa động hình cái phễu dưới đáy hồ, lẩn vào thủy đạo nay, càng đi vào trong càng có thể phát giác ra độc tính lợi hại, hộ thế pháp cương tiêu hao rất lớn. Đến đầu cuối thủy đạo, chỉ thấy một con lục giáp ngô công (rết xanh) thể hình lên tới hơn mười trượng co thành một đoàn, bị dây xích khóa lại, trên người còn bị cắm định dài, ở dưới đáy nước hắc ám này càng có vẻ khủng bố dị thường.

Thấy miệng con rết vẫn còn động đậy, thỉnh thoảng còn nuốt nhổ độc vật đen như mực, hiển nhiên là chưa chết, Lâm Hải khẽ thở dài một tiếng:

- Nhiều năm như vậy không thấy, thì ra người một mực bị khốn dưới mi mắt lão phu.

Vươn tay chỉ hướng định dài cắm trên thân thể con rết, ngón trỏ mọc một lúc, một cây đinh dài cắm trên người con rết “phốc” một tiếng bị bật ra, mang theo một sợi huyết hồng màu đen lẫn vào trong nước.

Hơi dưng lại một chút, xác nhận không có gì khác thường, ngón trỏ Lâm Hải tiếp tục cách không mọc về phía trước, tiếng phốc phốc vang lên liên hồi, từng cây đinh dài liên tiếp bị nhổ ra, cuối cùng chỉ thưa lại dây xích trói buộc con rết.

Lâm Hải cứ thế hai tay rủ xuống, yên lặng chờ đợi.

Ngay không lâu sau khi cây đinh dài cuối cùng bị nhổ ra, tiết tấu nuốt nhổ mặc vụ trong miệng con rết dần dần chậm lại, thẳng đến ngưng hẳn.

Dần dần, một cổ pháp lực ba động từ thể nội con rết tuôn ra, ba động mạnh dần, nước trong thủy đạo giống như dần bị sôi trào.

Hai đạo lục quang lấp lánh đột nhiên xuất hiện, con rết mở ra một đôi mắt to, nhãn mạo lục quang, thân khu chầm chậm vặn vẹo, vẫy động xích sắt trói buộc trên ngươi.

Thẳng đến hai đạo lục quang dán tại trên ngươi Lâm Hải, thân thể to lớn của con rết mơi yên tĩnh trở lại.

Mặt Lâm Hải lộ vẻ mỉm cười, hướng nó gật gật đầu.

Lập tức thân thể con rết vặn vẹo kịch liệt lần nữa, quăng cho dây xích va đập vào trong nước, phát ra từng tiếng chói tai.


- Ôi..

Một trận tiếng kêu rên trầm muộn mà đè nén truyền đến, một cổ khí lưu cường đại bỗng chốc rót vào trong thủy đạo, ép cho mực nước trong nháy mắt bị đè ép đi ra.

Oanh! Con rết đột nhiên khẽ uốn thân hình, một tiếng nổ theo đó vang lên.

Đất đá bay tứ tung trước mặt Lâm Hải, cảnh tượng như trời long đất lở, ẩn ẩn thấy thân hình to lớn của con rết muốn xông mở tầng đất mà ra, vung tay một chưởng, oanh mở đất đá áp tới, xung thiên mà lên Đại địa chấn động, nước hồ như cột trụ bắn lên trời cao.

Một đạo bóng người lục y từ trời giáng xuống, rơi tại bai co ven hồ.

Một lão đầu hai tay kéo xích sắt thật dài, râu tóc lông mi đều là màu xanh, trong mắt ẩn ẩn có lục quang lấp lánh, trên mặt đầy là lệ khí, mặc cho nước hồ sau khi bay lên trời đổ sụp tươi xuống người mình.

Vấy vấy nước dính trên ngươi, Lâm Hải nhẹ nhang rơi tại đối diện lục y lão đầu.

- Ngô Trương, chúng ta lại gặp mặt.

Lâm Hải thở dài một tiếng

Hai tay nắm chặt dây xích vung ra hai bên, dây xích bay đi, leng keng rớt đất, lục lao đầu được xưng là Ngô Trường đầy mắt lệ khí nhìn quanh bốn phía, không thấy thân ảnh những người khác, lệ khí trong mắt dần thu lại, coi chừng Lâm Hải trầm giọng nói:

- Lâm Hải, làm sao là người?

Lâm Hải hỏi:

- Có vấn đề gì ư?

Ngô Trương hít sâu một hơi nói:

- Năm đó lúc Bạch gia chế trụ ta từng nói qua, đệ tử hắn sẽ đến giải trừ cấm chế cho ta, chẳng lẽ ngươi lại thành đệ tư Bạch gia?

Lâm Hải lắc đầu nói:

- Cái này không thể nói được, ta cũng là vừa nhận được thông tri từ Bạch gia mới giúp người thoát khốn, mới biết người bị khốn ở Mộc hành tinh.