Phi Thiên

Chương 3776: Chính là đang uy hiếp ngươi (2)

Trong biển, dưới đáy vách núi, một tòa địa cung to lớn, khắp nơi là giáp sĩ tay cầm đao thương, ngoài mỗi gian cung thất đều có người trông giữ.

Sau lưng Từ Đường Nhiên dẫn theo một đám nhân mã đi tới bên ngoài chủ điện, trong điện ba cha con Hoàng Phủ Luyện Không, Hoàng Phủ Trác, Hoàng Phủ Cao quay đầu lành lạnh nhìn lại.

Từ Đường Nhiên đi tới cưa liền giơ tay ngăn lại:

- Các ngươi chờ đợi ở mặt ngoài.

Một viên tướng trầm giọng nói:

- Hầu gia, vẫn nên ổn thỏa chút mới tốt.

Ý muốn nói là nhân mã cùng theo tiến vào.

- Hoàng Phủ lão tiên sinh làm người thế nào chẳng lẽ ta còn không tin nổi?

Từ Đường Nhiên quay đầu trưng hắn một cái, chẳng qua tiếp đó lại bồi thêm một câu:

- Nếu thật nhỡ ra có chuyện, không cần cố kỵ ta, cứ việc động thủ, giết cả ta luôn cũng được, không cho tha kẻ nào sống sót rời đi!

Lời này càng giống như nói cho người bên trong nghe, tên tướng lĩnh kia mơi hơi làm khó, miễn cưỡng ứng tiếng:

- Tuân mệnh!

Từ Đường Nhiên giờ mới vui ve ha ha tiến vào, hướng ba cha con chắp tay nói:

Lão tiên sinh, nhị gia, tam gia.


Hoàng Phủ Luyện Không râu tóc đều bạc trắng, ngồi ngay ngắn bất động cạnh bàn tròn, Hoàng Phủ Trác và Hoàng Phủ Cao đứng ở hai bên, ba cha con đều lành lạnh nhìn hắn, không có phản ứng gì.

Từ Đường Nhiên không mời ma ngồi, trực tiếp ngồi xuống phía đối diện bàn tròn, cười nói:

- Ta biết tâm tình ba vị không thoải mái, yên tâm, rất nhanh sẽ qua thôi, bên ngoài đánh đánh giết giết quá nguy hiểm, bản hầu cũng là vì bảo hộ ba vị, tạm thời khiến mọi người chịu khổ rồi.

Khoe miệng Hoàng Phủ Luyện Không khe giật giật, nói:

- Lão phu đã đáp ứng hiệu mệnh vương gia, hầu gia, ngươi làm như vậy là có ý gì?

Mặt ngoài vừa có động tĩnh, Hoàng Phủ thế gia lập tức bị chuyển dời.

Không còn cách nào khác, ai chẳng biết Hoàng Phủ thế gia là thế lực Thiên cung, thân tại trên địa bàn Tây quân, Tây quân đều động thu với cận vệ quân, bọn họ há có thể không né tránh. Nhưng Từ Đường Nhiên theo đuổi không tha a, Hoàng Phủ Luyện Không vì ổn định hắn, mới lá mặt lá trái đáp ứng hiệu mệnh với Ngưu Hữu Đức. Ai ngờ Từ Đường Nhiên làm tới cùng, trong qua trình Hoàng Phủ thế gia chuyển dời, trực tiếp phái binh vây Hoàng Phủ gia lại, nói trắng ra thì là bắt lại toàn bộ.

Thế lực Hoàng Phủ nhà đúng là không nhỏ, nhưng đối mặt hai trăm vạn nhân mã Từ Đường Nhiên mang đến, khác gì thế lực giang hồ đối mặt đại quân triều đình, căn bản đánh không nổi, phản kháng chỉ có con đường chết, đành ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói.

Nơi này tuy là địa điểm ẩn thân bí mật của Hoàng Phủ gia, nhưng lúc này đã bị Từ Đường Nhiên trực tiếp dùng vũ lực khống chế lại, nói dễ nghe một chút thì la bị Từ Đường Nhiên giam lỏng. Miêu Nghị không khiến hắn làm như vậy, nhưng hắn có phương pháp làm việc của riêng mình, về điểm này hắn có quyền lực tự hành động thử, không đến chuyện lớn nhỏ gì cũng phải báo lên cho Miêu Nghị, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ mà Miêu Nghị giao cho là được.

Từ Đường Nhiên thán nói:

- Chính bởi vì lão tiên sinh đã đáp ứng, vì tỏ rõ thành ý, chúng ta mới trước tiểu nhân sau quân tử, như vậy mọi người đều bớt lo, không phải càng tốt ư!

Mặt Hoàng Phủ Luyện Không banh lại, nói:

- Hầu gia làm thế này là không tín nhiệm chúng ta! Từ Đường Nhiên lắc đầu:


Lão tiên sinh phải muốn nói như vậy, thì ta cũng không con cách nào khác, trong lòng ngươi mắng ta, ta cũng nhận. Nói thế nay đi, bản hầu phò tá vương gia nhiều năm, nhiệm vụ vương gia giao cho ta, ta còn chưa từng thất thủ, trước kia không có, hiện tại cùng sau này cũng không muốn có. Rõ ràng hơn một chút, nếu lão tiên sinh đã đáp ứng hiệu mệnh cho vương gia, chẳng lẽ chút ủy khuất này cũng không chịu được, chỉ cần lão tiên sinh lấy ra thành ý, ta bảo chứng trên dưới Hoàng Phủ gia không ai rơi mất một sợi tóc. Đương nhiên, nếu có người nghĩ động tay động chân gì dưới mí mắt Từ mỗ, Từ mô cũng không phải chính nhân quân tử gì cả, bảo đam Hoàng Phủ gia gà chó không lưu!

Hoàng Phủ Luyện Không:

- Người đang muốn uy hiếp lão phu?

Từ Đường Nhiên:

- Nếu ngươi phai muốn nghĩ như vậy... Được rồi, ta chính là đang uy hiếp người, nhưng còn là bắt tính mạng trên dưới toàn gia ra uy hiếp ngươi! Nói thế này, ngươi nghe khẳng định không cao hứng, ta cũng không cao hứng làm loại chuyên đắc tội với người này, nhưng người ta cao hứng hay không đều không quan trọng, quan trọng là đại sự của vương gia, người xem đúng vậy không? Lão tiên sinh nghĩ thế nào thì ta không biết, nhưng đối với Từ mỗ mà nói, cũng không tồn tại uy hiếp hay không uy hiếp gì hết, chỉ cần là chuyện vương gia phân phó xuống, Từ mỗ tình nguyện làm chút việc xấu cũng không muốn làm hư chuyện, nếu hư đại sự của vương gia, bản hầu không cách nào báo cáo với vương gia, bơi thế hi vọng lao tiên sinh lý giải cho nỗi khổ của ta. Hơn nữa, thành ý của ta thế nào chắc các ngươi cũng thấy được rồi, ta tịnh chưa cầm cố tu vị pháp lực các người mà, đúng hay không?

Hoàng Phủ Trác hừ nói:

- Ngươi không cầm cố tu vị chúng ta, sợ là vì muốn tiện thông qua chúng ta khống chế Quần Anh hội để các người sử dụng!

- Nhị gia quả nhiên anh minh, cả điều này đều bị người nhìn ra!

Từ Đường Nhiên “ba” vỗ tay khen một tiếng, chẳng qua tức thì mắt lạnh bề nghễ nhìn sang:

- Chỉ là ta có hơi nghe không hiểu lời này của nhị gia là có ý gì, cái gì gọi là “để các ngươi sử dụng”? Không biết có phải là Từ mỗ nghe lầm hay không, làm sao Từ cảm giác thấy nhị gia hiệu mệnh vương gia ma vẫn có phần không tình nguyện?

Hoàng Phủ Trác:

- Hầu gia phải muốn phỏng đoán như vậy, ta cũng hết cách, ta...

Hoàng Phủ Luyện Không giơ tay ngăn lại, nói:

- Hầu gia, thứ ta nói thẳng, chuyện này của vương gia sợ là người đã làm hư.

Từ Đường Nhiên đột nhiên híp mắt lại, hỏi:

- Có ý gì? Chẳng lẽ gia chủ đổi ý?

Hoàng Phủ Luyện Không lắc đầu nói:

- Chẳng lẽ người thật cho rằng Thiên cung có thể yên tâm giao Quần Anh hội cho Hoàng Phủ gia? Hoàng Phủ gia nhìn như khống chế Quần Anh hội, trên thực tế Hoàng Phủ gia một mực bị Thiên cung canh chừng gắt gao, bây giờ ngươi bắt cóc chúng ta, Thiên cũng sợ là đã biết chuyện. Lão phu vốn định để Quần Anh hội phát huy tác dụng càng lớn cho vương gia... Hầu gia, sợ là hảo tâm của ngươi đã làm ra chuyện xấu a!