Phi Thiên

Chương 3765: Để người của ngươi lên (2)

Đằng vương phủ, trong một tòa đại điện, Đằng Phi nắm chặt tinh linh trong tay, bộ dạng tức tối đi tới đi lui.

Hắn liên tiếp nhận được tin tức tư Khấu Lăng Hư cùng ( Quảng Lệnh Công, mới biết tình hình của Nam quân, mới biết Thành Thái Trạch suất lĩnh nhân mã đi vào cảnh nội Nam quân, Thành Thái Trạch không ngờ đang giúp Ngưu Hữu Đức vây công cận vệ quân? Ngưu Hữu Đức không phải đang hợp tác cùng hắn, đang chống lưng cho hắn ư? Ngươi bị Ngưu Hữu Đức nhắm vào là Thành Thái Trạch làm sao sẽ chạy đi chống đỡ Ngưu Hữu Đức?

Sự tình đến bước này, có chút chuyện đã không khó nghĩ thông, hắn lập tức đã hiểu ra, cuối cùng đã minh bạch, mình bị Ngưu Hữu Đức lợi dụng, bị hung hăng lợi dụng một phen! Hiện nay Ngưu Hữu Đức cùng Thành Thái Trạch gom cùng một chỗ, hắn muốn không lo lắng cũng khó, nhỡ ra ngày nào đó Ngưu Hữu Đức giúp Thành Thái Trạch đánh ngược trở về, hắn tìm ai để khóc đây?

Làm sao sự tình đã đến bước này, cả chỗ để nói lý ngươi đều không có, đều trơ mặt cả rồi, ai con quản chút oan ức kia của ngươi?

Đằng Trung hỏi:

- Vương gia, làm sao vậy?

- Ngưu Hữu Đức hiếp người quá đáng...

Đằng Phi kể lại tình hình mà hắn vừa được biết.

Đằng Trung thần tình co quắp, lần này đích xác là bị lợi dụng thảm, quả thực là coi bên này thành khi đua, không nhịn được căm hận nói:

- Ngưu tặc thật sự là gian hoạt giảo trá, chẳng lẽ hai người Khấu, Quảng cũng không giảng đạo lý?

Đằng Phi quay đầu nhìn lại:

- Giảng đạo lý cái rắm! Bọn họ nói hiện tại không phải là lúc để nội hồng (tranh chấp nội bộ), để bản vương tiến quân vào canh nội Bắc quân, đề kháng nhân mã Phật giới. Nhưng lại còn uy hiếp ta, nói nếu ta dám ngồi yên không quan, bọn họ liền muốn liên thủ đối phó ta, đúng là hiếp người quá đáng!


Đằng Trung nhíu mày:

- Vương gia, vậy chúng ta có xuất binh hay là không? Hắc hắc!

Đằng Phi cười lạnh một tiếng:

- Bọn họ coi bản vương thành cái gì? Bản vương há có thể mặc bọn họ kêu đến quát đi? Đánh đi, để bọn họ đánh đi, hai bên triệt để trơ mặt, trận này bùng nổ, há là chết chút người liền có thể xong việc? Với tình thế hiện nay, hai bên cùng lắm chỉ có thể hù dọa uy hiếp bản vương mà thôi, ai cũng không dám đắc tội bản vương ca! Bản vương ai không giúp bên nào, tọa sơn quan hổ đấu, không quản sau cùng ai thắng ai thua, thua thì không còn gì để nói, thắng thì cũng tất tổn thất thảm trọng, chỉ riêng bản vương sưng sưng bất động!

Đằng Trung hoảng nhiên đại ngộ, đã minh bạch y hắn, đến lúc đó vương gia tay nắm trọng binh, vẫn duy trì thực lực hoàn chỉnh, ai dám dễ dàng tấn công? Thực lực mới chính là quyền nói chuyện khi phân chia lợi ích trong thiên hạ! Lúc này bèn lia lịa gật đầu, không thể không thừa nhận vương gia nói đúng, nhưng hắn vẫn luôn có cảm giác thấp thỏm, các đại thế lực bị cuốn vào, vương gia thế lực yếu nhất, thật có thể chỉ lo thân mình ư?

Tinh không, trên chu chiến trương lớn nhất, Thanh Nguyệt sở bộ cùng Khúc Trường Thiên sở bộ vẫn đang chém giết kịch liệt như cũ.

Sức chiến đấu của cận vệ quân đích xác cường hãn, trình độ công phòng hiệp đồng không như bình thường, cộng thêm trang bị tinh xảo, lại có Khúc Trường Thiên chỉ huy lao luyện, đối mặt một tỷ rưỡi đại quân vây công, mà vẫn phòng thủ nghiêm mật giọt nước không lọt, không quản bên này liều mạng xung phong ra làm sao, cũng khó mà công được vào trận địa đối phương.

Miêu Nghị cùng Thanh Thái Trạch tiến vào trong chiến trận quan chiến, sắc mặt đều có phần ngưng trọng.

- Ngưu vương gia, Khúc Trường Thiên không hổ là lão tướng, phòng thủ rất nghiêm mật a, cứ theo đà này, khoan nói nhân mã vương gia phải tổn thất thảm trọng, cứ chậm chạp thế này nhân mã chúng ta liền không cách nào rút thân, một khi đợi đến đại quân Thanh Chủ chạy đến, vậy thì phiền toái to.

Thành Thái Trạch nghiêng đầu nhắc nhở một tiếng.

Miêu Nghị không nói gì, xoay người nhìn sang Hắc Thán đi theo sau lưng:

- Để người của ngươi lên!


Vốn là nếu bên này có thể trực tiếp đánh xuống, hắn tạm thời không nghĩ lộ ra con bài tẩy nay quá sớm, bây giờ xem ra không dùng không được, nếu nhân mã còn tiếp tục tổn thất như vậy, mặt sau hắn con lấy gì để tranh phong cùng người ta?

Thành Thái Trạch cũng quay đầu nhìn hướng Hắc Thán, có hơi nghi hoặc, hắn không quen Hắc Thán, cũng không biết Hắc Thán có nhân mã nào có thể phá cục, phương thực phong ngự hình viên cầu cua Khúc Trường Thiên rất nghiêm mật, bên trong có đầy đủ lực lượng nhân mã dự bị bổ sung, phía công kích du tăng thêm nhân mã cung e là hiệu quả không lớn.

Hắc Thán lại hưng phấn vỗ ngực nói:

- Vương gia yên tâm, chuyện này bao ở trên người ta. Mặt Miêu Nghị trầm xuống:

- Đừng chỉ để ý bản thân mình thống khoái, phải nghe theo chỉ huy, không được làm loạn, nếu không tất trảm không tha!

Hắc Thán rùng mình một cái, lia lịa gật đầu:

- Minh bạch, minh bạch, nhất định nghe theo chỉ huy!

- Đi đi!

Miêu Nghị vung tay lên.

Hắc Thán lập tức quay đầu từ trong đại quân lách mình đi ra, đi tới ngoại chiến trường, thả ra mười vạn Tà linh, vỗ ngực rồi vung nắm tay với đám Tà linh một trận, giương nanh múa vuốt không biết đang nói cái gì.

Tóm lại, đám Tà linh kia nào từng gặp qua trường diện chém giết quy mô khổng lồ như thế, đều bị chấn hám không nhẹ, mặt đứa nào cũng lộ và khẩn trương kinh khủng.

Mười vạn Tà linh cầm lên Phá pháp cung, bày trận thôi tiến hướng chiến trận to lớn kia.

Miêu Nghị thông báo cho Thanh Nguyệt một tiếng, tấn tốc để nhân mã tụ tập nhường ra một lỗ hổng để cánh quân này thông qua.

Mắt thấy mười vạn nhân mã hình thù kỳ quái, một số người không ra người quỷ không ra quỷ, trong người ẩn ẩn có tử khí, sát khí, cùng oán khí, Thành Thái Trạch một trận ngạc nhiên, đột nhiên nghĩ tới Miêu Nghị trường kỳ tu luyện tại Thái cổ, cả kinh quay đầu nói:

- Đây là Tà linh?