Thanh Chủ tựa hồ không nguyện để Lục bà bà nhìn thấy bộ dáng tức giận đến mất kiểm soát của mình, nỗ lực khôi phục lại khí thế đế vương.
Tư Mã Vấn Thiên, Cao Quán, Vũ Khúc cũng đều yên lặng nhìn Lục bà bà đi tới, tựa hồ hơi ngoài ý vì sao nàng sẽ chủ động tới nơi này.
Đi tới trong điện, Lục bà bà chống gậy khom người nói:
- Bái kiến bệ hạ!
Thanh Chủ “Ừ” một tiếng.
Lục bà bà:
- Nghe nói Ngưu Hữu Đức tạo phản?
Thanh Chủ hừ lạnh nói:
- Thằng nhãi nhảy nhót mà thôi, trẫm tất trừ đi! Nghe nói ngươi không nguyện di dời?
Lục bà bà hỏi:
- Sự thể đa nghiêm trọng đến mức cần phải bo Thiên cung mà đi ư?
Thanh Chủ:
- Trên chiến trường, cố thủ một địa dễ dàng bị động chịu đánh, chỉ là tạm thời chuyển dời, đâu đến nỗi bỏ Thiên cung mà đi, mà là để ngăn ngừa nguy hiểm không cần thiết, sau này tự nhiên sẽ trở về, người cần gì cố chấp như thế?
Lục bà bà thở dài
- Không phải cố chấp, mà là thật không nguyện đi, chết già nơi này cũng tốt. Ngươi không cần lo lắng cái gì, nếu đã là Ngưu Hữu Đức tạo phản, ta và hắn bao nhiêu còn chút quan hệ, hắn hẳn không đến nỗi làm khó một bà lão vô dụng như ta, giết ta trên lưng còn phải gánh thanh danh không tốt, người ta cũng không đáng, đúng không?
Thanh Chủ trầm mặc, nghĩ nghĩ thì thấy tựa hồ cũng có chút đạo lý, trầm ngâm nói:
- Nếu đã như thế, vậy liền tùy ngươi, người xem bên này còn cần cái gì không?
Nghe đến đó, ngay cả đám người Chiến Như Ý trong ngóc ngách cũng không khỏi sá dị nhìn lại, chưa từng thấy qua Thanh Chủ lấy loại ngữ khí này trò chuyện cùng ai, đó là một loại cảm giác nói không ra lời, tựa hồ hơi mang ý vị bình đẳng thương lượng, nhịn không được bắt đầu tử tế quan sát lão bà ba bình thương không hiện sơn không lộ thủy, an an tĩnh tĩnh ngẩn tại ngự viên này.
Đối với Lục bà bà, các nàng chỉ biết nàng sống rất bình lặng, không kẻ quyền quý nào lấy quyền thế áp nàng, cơ bản không có bất cứ người nào tới Lục ương viên làm ra chuyện gì khó dễ nàng, kể cả thiên hậu Hạ Hầu Thưa Vũ vốn đãi người hà khắc cũng không làm khó nàng, trước nay luôn đạm định thong dong. Trước kia còn cho là nàng không cuốn vào thị phi gì mới có thể được tự tại, bây giờ xem ra, tựa hồ chuyên không hề đơn giản như vậy, trong này tựa hồ có ẩn tình khác, nếu không một lão nô chỉ luôn chăm hoa chăm cỏ nào có thể dễ dàng tiến vào đại điện thong dong đối mặt trò chuyện cùng Thanh chủ như thế, vừa rồi tựa hồ còn nghe được Thượng Quan Thanh xưng hô nàng là Lục tỷ tỷ?
Với chuyện này Tư Mã Vấn Thiên, Cao Quán, Vu Khúc cùng với Thượng Quan Thanh có vẻ đều không cảm thấy kỳ quái.
Lục bà bà nghiêng đầu nhìn hướng ngọc ngách đại điện, coi chừng đánh giá Chiến Như Ý hồi lâu.
Thanh Chủ thuận theo anh mắt nàng nhìn lại, thấy nàng đang coi chừng Chiến Như Ý, khóe miệng không khỏi giật giật, thần tình trên mặt chớp qua một tia không quá tự tại.
Anh mắt Lục bà bà quay lại trên mặt hắn:
- Nghe nói, những phi tử trong hậu cung, bệ hạ muốn toàn bộ xử tử?
Đám người Chiến Như Ý sợ hãi cả kinh, muốn xử tử toàn bộ phi tử trong hậu cung? Vậy phải tới bao nhiêu người?
Thanh Chủ lập tức mắt mang lãnh ý địa trừng Thượng Quan Thanh một cái, rất hiển nhiên, việc này vốn không công khai, Thượng Quan Thanh không nói, đối phương làm sao sẽ biết, mà Thượng Quan Thanh lại mới vừa tự thân đi gặp nàng.
Thượng Quan Thanh chột dạ cúi đầu.
Lục bà bà nói:
- Việc này không liên quan đến đại tổng quản, mà là ta biết ngươi khả năng sẽ làm như vậy, mới hỏi nhiều hắn một câu, hắn bán lão bà bà này một điểm mặt mũi, đành chịu mới phải lỡ miệng thôi, ngươi cũng đưng trách hắn.
Thanh Chủ nhíu mày nói:
- Người trước nay thanh tịnh không vì sao đột nhiên qua đây hỏi cái này?
Lục bà bà thán nói:
- Không quản đẹp xấu, cũng không quản người ưa hay không ưa các nàng, đều là chút người cơ khổ, hạ đao lưu người a, đưa đến Lục ương viên đi. Chờ người trở về, nếu ngươi còn muốn các nàng hồi cung, lại gọi về đi. Nếu chỗ này thật bị Ngưu Hữu Đức chiếm được, Ngưu Hữu Đức bên kia ta bao nhiêu còn có chút mặt mũi, tự có lời đi ngăn trở, sẽ không khiến Ngưu Hữu Đức dễ dàng động tới bọn họ, sau này các nàng lưu dưới tay ta, giúp ta quản lý chút hoa hoa cỏ cỏ.
Lông may Thanh Chủ nhíu chặt, nhiều tuyệt sắc mỹ nhân như vậy, hắn rất khó tin tưởng nam nhân khác có thể nhịn không đụng đến, cho dù người khác không chủ động đụng tới các nàng, đức tinh của những nữ nhân kia thế nào lòng dạ hắn biết rõ, sợ là sẽ có nhiều người nhịn không được tịch mịch trong Lục ương viên, sẽ chủ động nghĩ cách gì kia, nữ nhân càng là xinh đẹp càng không nguyện cô phụ tự sắc thượng thiên ban cho bản thân.
Thấy hắn có phần do dự, Lục bà bà lại nói:
- Nhiều năm như vậy ta chưa từng cầu qua ngươi cái gì, đây là lần đầu tiên mở miệng.
Nàng nói ra lời này, Thanh Chủ bỗng cúi mặt trầm tư, tức thì vung tay với Thượng Quan Thanh:
Lam theo lời nàng, đưa người tới Lục ương viên, cảnh cáo bọn họ thành thật một chút.
- Tuân mệnh!
Thượng Quan Thanh cúi đầu ứng tiếng, lấy ra tinh linh truyền đạt ý chỉ.
- Ai, ngươi bảo trọng a.
Lục bà bà khom người ném xuống một câu, rồi xoay người chống gậy mà đi, thân hình già nua dần tan biến khỏi đại điện.
Đám người trong điện an tĩnh đưa mắt nhìn theo, thẳng đến lúc thân ảnh nàng tan biến.
Mà lúc này, ngoài điện lại có một người đi tới, lần nữa hấp dẫn ánh mắt chúng nhân, chính là Phá Quân!
Tiến vào đại điện, Phá Quân quét mặt qua mọi người, sau cùng rơi tại Chiến Như Ý đứng trong ngóc ngách, đăm đăm coi chừng...
Cực lạc giới, Linh sơn, Đại Lôi m tự.
Phật chu mặc kim sắc tăng bào, chân trần đi ra ngoài điện, nhìn Linh sơn mơ mịt ra xa, từ từ nói:
- Lần nay Thiên đế sợ là thật vướng phải phiền ha, nếu không giải quyết, sẽ trực tiếp uy hiếp đến Cực lạc giới chung ta, tất phải ổn định lại thế cục, ta muốn suất tám trăm triệu Phật đồ tự thân sang đo chấn nhiếp! Bát phương tự bên kia sư đệ ngươi sẽ lĩnh một trăm triệu Phật đồ trấn thủ, Linh sơn lưu một trăm triệu Phật đồ do ngươi tọa trấn. Nhớ kỹ, vạn nhất xuất hiện cục diện không cách nào khống chế, lập tức khởi động đại trận, tru diệt người trong Trần yêu tháp, rõ chưa?
Tăng nhân cao gầy hộ tống bên cạnh tên là Kim La, chính là đệ tử của hắn, hai tay hợp mười nói:
- Đệ tử minh bạch!