Vân Tri Thu lập tức nhìn về phía Phục Thanh
- Nhị ca, người này ngươi cũng biết, Long câu tọa kỵ của Vương gia ở tiêu thế giới. Hắc Thán đó!
Hắc Thán? Phục Thanh sửng sốt, lại kinh ngạc, Hắc Thán đã có thể biên thành hình người rồi, còn có thực lực mạnh như vậy?
Chợt cũng hiểu ý của Vân Tri Thu muốn để mình nói giúp, bèn tiến lên ngăn Miêu Nghị chắp tay nói:
- Vương gia, hiểu lầm, thật ra là hiểu lầm.
Miêu Nghị tức giận chỉ vào Hắc Thán mắng:
- Thích đánh lắm có phải hay không? Lần sau càn rỡ nữa, ta chặt hết móng vuốt của ngươi...
- Không dám.
Hắc Thán khóc nức nở, đã bị đánh mặt mũi bầm dập miệng mũi đầy máu.
Phục Thanh lập tức xoay người giúp hắn nới lỏng dây buộc, sau đó cáo từ:
- Vương gia, nương nương nếu như không có gì dặn dò. Thuộc hạ xin cáo lui trước.
Vân Tri Thu cười nói:
- Nhị ca, nếu đã tới, chi bằng ở lại thêm mấy ngày hãy đi.
Phục Thanh:
- Cũng còn không ít việc phải xử lý. Hắn uyển chuyển cự tuyệt. Hắn cấp bậc này có thể ra vào vương phủ đã xem như là tài trí hơn người, không có việc gì ở lại chơi có chút hơi quá.
- Làm phiền.
Miêu Nghị giơ tay ra hiệu một cái, Dương Triệu Thanh lập tức đưa tay mời, tự mình tiễn Phục Thanh rời đi.
Hắc Thán nằm co ro trên mặt đất không dám lộn xộn.
Vân Tri Thu đi tới, đứng ở bên cạnh hắn, dí một cái vào trán hắn.
- Đánh hay lắm! Ai bảo ngươi một lời không thích là động thủ, việc chưa làm rõ ràng đã động thủ, chuyện này may là đụng phải người nhà, nếu là người khác, sao lại khách khí với ngươi? Giả vờ chết cái gì, đứng lên đi!
Hắc Thán đứng lên, yếu ớt núp ở phía sau Vân Tri Thu, có ý núp ở phía sau nàng tránh né ánh mắt của Miêu Nghị.
- Thiên Nhi, Tuyết Nhi cười trộm, đây cũng không phải lần thứ nhất xem Hặc Thán bị đánh, năm đó ở tiêu thế giới cũng thấy một lần rồi.
- Được rồi, đừng giận nữa.
Vân Tri Thu đầy bả vai Miêu Nghị.
Miêu Nghị đưa tay đẩy tay nàng ra một bên, nhìn chằm chằm Hắc Thán nói:
- Đồ có mang tới không? Hắc Thán liên tục gật đầu, hai tay lấy ra mấy vòng tay trữ vật dâng lên.
- Đồ trong dung nham của Bất diệt thiên cốc đều đã để cho những hỏa linh kia toàn bộ vớt sạch sẽ, đều ở chỗ này.
Hắn lần này có thể đi ra, có liên hệ tới việc hắn cầu xin Vân Tri Thu qua tinh linh, Vân Tri Thu cũng hiểu hắn bị nhốt tại Hoang cổ tử địa lâu như vậy cũng đáng thương, nên đã nói giúp hắn, nàng ở trước mặt Miêu Nghị nói gì cũng vẫn có chút ảnh hưởng. Hơn nữa đã là tài vật trong Bất diệt thiên cốc nếu có cơ hội thích hợp Miêu Nghị đương nhiên muốn lấy ra, đề phòng tương lai thành ra có lợi cho người khác, tài vật này hắn chuẩn bị dùng để làm chi phí nuôi nhân mã luyện ngục.
Miêu Nghị nghiêng đầu ra hiệu cho Vân Tri Thu, việc này giao cho Vân Tri Thu xử lý.
Vân Tri Thu đem vòng tay trữ vật nhận lấy kiểm tra một hồi, hai mắt lóe sáng tâm tắc không ngớt. Sau đó nói với Hắc Thán:
- Có phải vẫn chưa bị đánh đủ hay không? Mau theo ta đừng ở lại chỗ này chướng mắt người khác.
Hắc Thán đầu co rụt lại, né tránh ánh mắt Miêu Nghị vội vàng đi theo phía sau nàng.
Chỉ chốc lát sau, tầng kế tiếp của lầu các, truyền đến tiếng nịnh hót của Hắc Thán.
- Phu nhân, người làm sao lại trở thành Vương phi vậy?
- Làm sao? Ngươi cảm thấy ta không xứng sao?
- Nào có, ta bảo sao cảm giác phu nhân trở nên đẹp vậy, hóa ra là vì làm Vương phi rồi.
Vân Tri Thu Vui vẻ nói,
- Vậy nếu ta không phải Vương phi thì sẽ không xinh đẹp sao? Không biết nịnh hót thì đừng có nịnh hót.
- Không có không có, phu nhân vẫn là nữ nhân xinh đẹp nhất thiên hạ, ai dám nói mình xinh đẹp hơn phu nhân, ta lập tức băm nàng thành trăm mảnh, thật không phải là nịnh hót, nói được thì làm được!
- Ha ha!
Thiên Nhi. Tuyết Nhi bật cười thành tiếng.
- Thiên Nhi. Tuyết nhi, các ngươi cũng càng ngày càng đẹp, ngoại trừ phu nhân ra thì các ngươi là xinh đẹp nhất.
Đứng ở phía trên Miêu Nghị nghe rõ ràng, sắc mặt trầm xuống nghĩ thầm so với Từ Đường Nhiên còn không biết xấu hổ hơn.
Đưa Phục Thanh đi Dương Triệu Thanh trở về lầu các, thây Miêu Nghị sắc mặt căng thẳng, cười nói:
- Vương gia, lần này đích xác là hiểu lầm, Hắc Thán ở hoang cô nhiều năm như vậy, hoàn toàn không biết chuyện bên này, việc đều có nguyên nhân cả.
- Ta là lo lắng người này bản tính dễ gây chuyện thị phi nếu không phải Vương phi một mực bên tai nói giúp, tốt nhất vân nên để hắn ở hoang cô tu luyện.
Miêu Nghị nói một trận, chỉ về phía dưới.
- Ngươi xem xem, ngươi xem đều là do mấy người phu nhân nuông chiều mà thành ra tật xấu!
Dương Triệu Thanh nhìn xuống dưới một cái, chỉ thấy Hắc Thán giống như kỳ bảo bảo vậy, trong vương phủ lớn đi lại khắp nơi, hết lần này tới lần khác Vương phi còn dẫn Thiên Nhi, Tuyết Nhi cùng đi, nói cười vui vẻ, hắn cũng không khỏi lắc đầu cười nói:
- Nương nương là một người có chừng mực, bảo Hắc Thán đi theo hướng đông, hắn không dám đi về tây, Hắc Thán cũng nghe lời của nương nương nhất, nương nương có thừa cách quản Hắc Thán, so với Vương gia động quyền có tác dụng hơn. Huống hồ có Vương gia xem chừng, vậy cũng không có chuyện gì, chỉ cần nương nương vui vẻ là được rồi. Những tòa trống trong phủ lập tức sẽ có không ít người đến, nương nương trong lòng kỳ thực rất đau khổ, không có nữ nhân nào là thật tâm nguyện ý, có vài việc nhỏ Vương gia chi bằng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Miêu Nghị lặng lẽ nhìn chằm chằm Vân Tri Thu ở trong vườn vui vẻ bắt chuyện Hắc Thán, khẽ thở dài.
– Ta ngược lại hi vọng nàng cả đời đều có thể vui vẻ như vậy, có điều cho tới hôm nay có một số việc cũng chỉ có thể đành thiệt thòi nàng.