Đối với Hắc Thán mà nói, Miêu Nghị làm sao có thể nhanh như vậy được lên làm chưởng lệnh thiên Vương bản năng cho rằng lão tiêu tử này có vấn đề lừa bịp mình.
Nhưng im lặng không nói gì, trực tiếp đánh một quyền mạnh về phía mặt Phục Thanh, một lời không hợp liên trực tiếp động thủ.
Dưới khoảng cách gần như vậy đột nhiên ra tay khác gì đánh lén? Phục Thanh kinh ngạc, không ngờ Miêu Nghị lại để hắn tiếp một tên khôn như vậy, hắn cũng không ngồi chờ chết, cũng một quyền đánh trả.
Lúc quyền đụng quyền. Phục Thanh liền thầm nghĩ không ổn, rắc một tiếng thật lớn, cánh tay truyền âm thanh giòn tan, phun ra một ngụm máu bay đi.
Người bị đánh bay đi mấy dặm, mới ngừng lại trên không.
Phục Thanh kinh nghi bất định, hắn nguyên hình có thanh bối đại viên thượng cό huyết mạch, tu luyện tới bây giờ, huyết mạch kích phát, tu vi mặc dù không cao, thế nhưng thực lực đột nhiên tăng mạnh, xương cốt cứng như kim cương, huyết nhục dày khó đánh, về mặt sức lực là mạnh nhất, tuy chỉ có tu vi hóa liên tam phẩm, nhưng nếu là đối đầu, tu sĩ hiển thánh trở xuống đều có thể đánh, nhưng lại bị đối phương một quyền cắt nát cánh tay, đối phương một quyền đã khiến mình trọng thương.
Nếu đối phương tu vi cao thâm thì cũng đành cho qua, nhưng mi tâm pháp tướng của đối phương biểu hiện rõ ràng chỉ có hóa liên ngũ phẩm, cùng cấp chỉ cao hơn mình nhị phẩm mà thôi, theo lý thuyết dựa vào kích phát huyết mạch thiên phú của bản thân, cũng không phải là đối thủ của mình, càng không cần phải nói đến đả thương mình. Nhưng mà hắn rõ ràng nhận thấy tên hóa liên ngũ phẩm này xuất một quyền nhưng uy lực công kích kinh người, không thua tu sĩ hiển thánh, cũng là một tu sĩ có sức mạnh thiên phú. Thiên phú có khi còn hơn hắn.
Một quyền bại địch, Hắc Thán hưng phấn vô cùng, chiến ý tăng vọt, nói to:
- Lão tặc, còn không đưa tay chịu trói!
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng dáng vẻ xông tới rõ ràng là muốn tiếp tục đấu, hắn chuẩn bị bắt Phục Thanh đi tìm Miêu Nghị nhận công.
Nhưng mà vọt tới giữa đường thì trợn tròn mắt, vội vàng ngừng lại.
Phục Thanh vung tay lên, tả hửu xuất hiện trên vạn nhân mã, hàng vạn phá pháp cung nhắm ngay vào Hắc Thán, trong đó rõ ràng có khá nhiều lục phẩm phá pháp cung. Nhân mã thân tín của Miêu Nghị trang bị đương nhiên không thể kém.
- Lão già kia, ngươi còn biết xấu hổ hay không?
Hắc Thán tâm tình bức xúc mà hú lên quái dị, ngụ ý là người đông thì có gì tài ba.
- Phi!
Phục Thanh phun ra một ngụm máu, có chút vội vàng hạ lệnh vây công, nhưng nghĩ đến là người Miêu Nghị bảo mình tới đón nên vẫn phải nhịn, một tay lấy tinh linh ra liên hệ Miêu Nghị, hỏi rốt cuộc tình hình này là sao.
Rất nhanh, Hắc Thán cũng nhận được tin tức từ tinh linh của Miêu Nghị khuôn mặt méo xệch, sau khi thu tinh linh lại, hai tay giơ lên, ra vẻ vô tội nói:
- Phục Thanh, hiểu lầm!
- Trói lại!
Phục Thanh nói một tiếng.
Lập tức mấy người phóng đi, hai dây thừng khổn tiên lục phẩm, mười mấy dây thừng khổn tiên ngũ phẩm trực tiếp trói Hắc Thán như cái bánh chưng, kéo trở về rơi dưới chân Phục Thanh.
Rầm rầm rầm! Phục Thanh nuốt chu tinh hoa tiên thảo trong miệng đi tới đá mạnh mấy đá, Miêu Nghị cho hắn đánh, không đánh chết là được.
- Phục Thạnh, hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm! Hắc Thán kêu thảm thiết không ngờ vừa ra khỏi hoang cô lại có thể gặp phải chuyện xui xẻo này.
Phục Thanh đâu thèm quan tâm hiểu lầm gì đó vừa tàn nhẫn thêm mấy đá cho hết giận lại nói, sau đó trực tiếp cho thu dọn, tập hợp nhân mã xong liên nhanh chóng bay trở về.
Nam quân thiên Vương phủ, trên lầu các cao cao. Miêu Nghị và Vân Tri Thu đứng sóng vai thây Phục Thanh tiêm vào Vương phủ.
Vân Tri Thu nói với Thiên Nhi. Tuyết Nhi đứng cạnh cười nói:
- Nhiều năm không gặp, cũng nhớ tên tiểu từ da đen đó có điều hơi nghịch ngợm một chút chứ thật ra thì cũng không tệ.
Nàng vừa nói vừa liếc mắt nhìn Miêu Nghị mặt đang đen lại có ý nói giúp Hắc Thán.
Tình hình nàng cũng biết, vốn cho Phục Thanh lặng lẽ đưa Hắc Thán trở lại, kết quả Hắc Thán tên khốn kia đột nhiên lại động thủ, đến mức Phục Thanh không thể không dùng nhân mã tự bảo vệ mình, thậm chí ngay cả lính gác cửa Hoang cổ tử địa cũng đều thấy, còn nói gì lặng lẽ, vừa ra đã gây sự. Miêu Nghị bực mình rồi.
Thiên Nhi, Tuyết Nhi cùng nhau hé miệng cười gật đầu.
Hơn hai vạn năm trước, khi Hắc Thán mới thành hình người, vì tránh né thiên đình tà linh quét sạch Hoang cổ tử địa. Miêu Nghị mang theo Hắc Thán và thủ hộ huyền nữ đi ra một chuyển, cho nên bọn họ cũng đều gặp Hắc Thán.
Chi chốc lát sau, Dương Triệu Thanh dẫn Phục Thanh tới lâu các.
Phục Thanh đem Hắc Thán bị trói như bánh chưng ném xuống đất, chắp tay hành lễ nói:
- Bái kiến Vương gia, bái kiến Vương phi nương nương. Đến mức độ ngày hôm nay, cái gọi là Lão ngũ và Ngũ đệ hắn chắc là sẽ không nhắc lại, coi như chưa bao giờ có chuyện đó, nếu vẫn nhớ tới chuyện kết bái trước kia đó chính là không thức thời.
Vương gia? Vương phi? Hắc Thán nằm trên đất con ngươi quay tròn nhìn chằm chằm hai người, ánh mắt lộ ra thân sắc hoảng sợ.
Chỉ thấy Miêu Nghị chậm rãi đi tới bên cạnh hắn, nhấc chân lên rồi điên cuồng đá, đá Hắc Thán gào khóc.
- Phu nhân, cứu ta, nương nương cứu mạng!
Trận đánh này. Miêu Nghị vừa đánh vì tức giận. Vừa đánh cho Phục Thanh nhìn.
Một lát sau, Vân Tri Thu không nhìn nổi, cảm thấy Miêu Nghị hạ thủ quá mạnh tay, cũng có chút đau lòng, dù sao cũng theo Miêu Nghị từ lúc mới xuất đạo, Hắc Thán năm đó cũng thường chở nàng hóng gió, năm tháng khi Miêu Nghị không ở bên, ngoài cửa có con Long câu ngủ gật giống như con vật cưng của nàng, sao có thể đánh không ngừng như vậy, lúc này lên tiếng nói: - Hắn dù sao cũng là tính tình bất hảo, giáo huấn là được.
Nhưng đối với Miêu Nghị mà nói, không phải chuyện như vậy, hắn hiểu rõ nhất bản tính Hắc Thán, tên khốn này chính là ngứa da, không cho hắn một trận giáo huấn hắn còn không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa, chỉ có đánh đau mới nhớ lâu được.