Quảng Lệnh Công nhận tin của hắn, hỏi: Vũ Văn đại soái có Việc gì sao?
Vũ Văn Xuyên hỏi:
- Nghe nói Vương gia sai năm trăm triệu đại quân muốn tiến vào bình định Nam Quân Cảnh Nội?
Quảng Lệnh Công:
- Đúng là có chuyện như vậy, làm sao, ngươi có ý kiến gì sao?
Vũ Văn Xuyên. Không dám! Ty chức chỉ là muốn hỏi một câu, không biết người phương nào là phản quân?
Quảng Lệnh Công: Bản vương và Hạo Đức Phương là bạn cũ, ai không nghe theo di chỉ của Hạo Đức Phương, người đó chính là phản quân!
Vũ Văn Xuyên:
- Lẽ nào báo thù cho Hạo Vương gia cũng không được sao?
Quảng Lệnh Công:
- Vũ Văn Xuyên, ngươi cũng trưởng thành rồi, ngươi cảm thấy quanh co lòng vòng như vậy có nghĩa gì không? Nên làm như thế nào, trong lòng ngươi hẳn là hiểu rõ! Nể tình cùng là vi thần của triều đình nhiều năm, bản vương nhắc nhở ngươi một câu, tự giải quyết cho xong đi!
Vũ Văn Xuyên.
- Vương gia dạy phải, chỉ là ty chức không cam lòng. Hạo Vương gia rõ ràng là bị Ngưu Hữu Đức ép buộc, còn muốn ty chức ruồng bỏ chủ cũ đầu hàng hắn, ty chức làm sao chịu nổi, lẽ nào Vũ Văn trong mắt Vương gia khó chịu như thế? Vũ Văn bàn về trải nghiệm, luận về thế lực tại Nam Quân Cảnh Nội, điểm nào không bằng Ngưu Hữu Đức? Ngưu Hữu Đức chẳng qua cũng chỉ là một tên tiểu tử hậu bối, cũng không phải người của tứ quân cảnh nội, hắn dựa vào cái gì leo lên ngang hàng với chúng ta, mấy vị Vương gia lại vì sao lại kính trọng hắn vài phần như vậy, vì sao không chịu cho Vũ Văn một cơ hội?
Quảng Lệnh Công: -Nói vậy là có ý gì? Vũ Văn Xuyên trực tiếp nói ra điều kiện.
- Cũng xin Vương gia nghĩ lại, thứ Ngưu Hữu Đức có thể cho Vương gia. Ty chức chưa chắc không thể cho ngài!
Quảng Lệnh Công nghe xong ngẩn ra, vô thức vuốt râu, lời của Vũ Văn Xuyên lại nhắc nhở hắn, nếu nói ra, lần này cái chết của Hạo Đức Phương khiến trong lòng hắn thấy rất khó chịu với Miêu Nghị, bầu bí thương nhau là một thứ hai là bất luận là gì đều không tránh được cảm giác đau thương của lão nhân đối với người trẻ hơn, huống hồ biểu hiện lần này của Miêu Nghị khiến trong lòng hắn thấy phải cảnh giác, cho nên dù từ phương diện kia nào mà nói. Vũ Văn Xuyên đều thích hợp nắm giữ nam quân hơn so với Ngưu Hữu Đức.
Luận năng lực, Quảng Lệnh Công thật đúng là Vũ Văn Xuyên không thể nào so với Ngưu Hữu Đức, năng lực và tuổi tác cao thấp hoặc tư lịch không quan hệ gì với nhau, để kẻ năng lực kém chút như Vũ Văn Xuyên thượng vị hắn ngược lại còn thấy an toàn hơn.
Quảng Lệnh Công:
- Tốt! Bản vương giúp ngươi, những người khác ngươi không cần lo lắng, chỉ cần ngươi có thể thuyết phục Hạ Hầu gia ủng hộ ngươi, chỉ cần Hạ Hầu gia không gây phiền toái, mấy lão nhân bên kia ta nói gíup ngươi, bảo đảm ủng hộ ngươi thượng vị!
Hắn cũng buồn bực Hạ Hầu gia vì sao lại ủng hộ Ngưu Hữu Đức như vậy, Ngưu Hữu Đức và Hạ Hầu gia đều giữ kín như bưng không chịu nói.
Vũ Văn Xuyên vui vẻ, sau khi tạ ơn liền kết thúc liên hệ, đem tình huống nói rõ với các chư tướng, chư tướng nghe vậy đều vui mừng, giục hắn tức tốc liên hệ gia tộc Hạ Hầu đều thể hiện ý cùng lắm thì đập nồi bán sắt bằng mọi giá thỏa mãn yêu cầu của Hạ Hầu gia, sau khi nắm giữ quyền thế tính lại nợ cũ cũng không muộn.
Vũ Văn Xuyên tất nhiên nhanh chóng lấy tinh linh ra liên hệ Hạ Hầu lệnh.
Nhưng mà liên hệ Hạ Hầu đúng là chuyến khổ sai, suýt chút nữa rung hỏng cả tinh linh.
- Cái tên Hạ Hầu này khiến cái bản lĩnh không nhỏ!
Vũ Văn Xuyên cuối cùng nhịn không được oán giận quát lên một tiếng, nói với chư tướng: - Hạ Hầu lệnh không trả lời!
Một tướng nhắc nhở- Liên hệ Vệ Khu cũng được mà.
Vũ Văn Xuyên gật đầu, lại lấy tinh linh đổi qua liên hệ Vệ Khu.
Bên trọng Quỷ Thị Tín Nghĩa Các, bên trong nhà u ám Vệ Khu lây tinh linh ra, nói với Tào Mãn đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa trên giường bẩm báo:
- Lão gia, Vũ Văn Xuyên truyền tin!
Tào Mãn ngay cả mắt cũng không mở, đã đoán được mục đích của Vũ Văn Xuyên, cười lạnh một tiếng:
- Hắn sống hay chết chẳng là gì so với vận mệnh gia tộc
Hạ Hầu ta!
Vệ Khu nghe vậy chỉ mỉm cười, cùng Tào Mãn tiếp xúc càng lâu, càng phát ra hiện ra trên người Tào Mãn ẩn giấu thế chèn ép không phải Hạ Hầu lệnh có thể so sánh được.
Hiểu thái độ của Tào Mãn, Vệ Khu lay động tinh linh trả lời: Vũ Văn đại soái có gì phân phó? Vũ Văn Xuyên.
- Không biết Hạ Hầu thiên ông có ở đó không?
Vệ Khu:
- Có lời gì nói với ta cũng được.
Vũ Văn Xuyên trực tiếp nói rõ: Ngưu Hữu Đức có thể cho các ngươi cái gì ta cũng có thể cho!
Vệ Khu thấy lạ, lẽ nào vị này đã biết điều gì, hắn cũng có thể đưa ra thứ mà yêu tăng đều khao khát? không khỏi hỏi:
- Đại soái trên tay có vật gì?
Vũ Văn Xuyên:
- Vậy phải hỏi trước Ngưu Hữu Đức đáp ứng cho các ngươi cái gì, hắn có thể ra giá lẽ nào bản soái lại không thể?
Vệ Khu lập tức hiểu, vị này căn bản không biết gì, âm thầm vừa bực mình vừa buồn cười, trực tiếp cho câu:
- Thứ Ngưu Hữu Đức có thể cho, đại soái không thể cho được!
Vũ Văn Xuyên:
- Làm sao ngươi biết ta không cho được, Chi bằng đưa ra giá cùng nhau thương lượng.
Vệ Khu:
- Không cần, ngươi không cho được!
Dứt lời trực tiếp cắt đứt liên lạc.
Vũ Văn Xuyên hít sâu một hơi, lại muốn liên lạc lại nhưng đều không liên lạc được, người ta căn bản không để ý đến hắn, hắn không khỏi lo lắng, dư vị cầu xin người khác quả là khó chịu.
Cuối cùng không còn cách nào khác, lại liên hệ Khấu Lăng Hư, Đăng Phi và Thành Thái Trạch, hi vọng bọn họ cho hắn cơ hội, cầu xin đi cầu đi, cuối cùng phát hiện mấu chốt vẫn ở Hạ Hầu gia, mấy vị kia ý tứ không khác mấy so với Quảng Lệnh Công, chỉ cần hắn có thể thuyết phục Hạ Hầu gia, thì nhất định sẽ ủng hộ hắn!
Hắn chỉ có thể không ngừng nhiều lần liên hệ Hạ Hầu lệnh và Vệ Khu, nhưng hy vọng đều tan biên! Bên này không có cơ hội, nhưng hắn chưa từ bỏ ý định, cuối cùng trực tiếp liên hệ Thượng Quan Thanh, câu cứu Thanh Chủ!
Thiên đình ly cung, Thượng Quan Thanh báo cáo tình hình xong, trong đại điện trống rỗng, lặng im.
Thanh Chủ sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng thì cơn giận dữ ngập trời, hắn muốn tiêu diệt Bàng Quán, cũng là bởi vì Bàng Quán và Hạ Hầu gia cấu kết với nhau, kết quả nhìn lại, phát hiện mình bị chơi xỏ, người Hạ Hầu gia thật sự ủng hộ là Ngưu Hữu Đức, lúc này quanh người hắn phát ra trận trận sát khí hiểm thấy, ánh mắt lạnh lùng khiếp người, thật sự có suy nghĩ muốn giết người!