Đại quân nhìn tinh không trong nháy mắt tĩnh mịch vô cùng, tất cả ngây người, Tô Vận mắt mở to, thuộc cấp của Hạo Đức Phương ngây ra nhìn thân thể tàn phế kia.
Ngay cả Bàng Quán đã tỉnh táo lại đẩy hết mọi người ra cũng kinh ngạc nhìn cảnh này, cái gọi là chết tử tế không bằng sống lay lắt. Hắn để tay lên ngực tự hỏi, chính hắn cũng không thể hiểu được sức mạnh này, khiến cho nội tâm hắn bị chấn động, hắn đã biết sự khác biệt giữa mình và Hạo Đức Phương.
Một đầu lâu máu vẫn còn nhỏ giọt bay tới, lực đạo ném không lớn, theo quán tính hướng về phía Miêu Nghị.
Bàng hệ nhân mã vây bên ngoài đương nhiên không người nào dám ngăn cản, nhao nhao chủ động thôi lui sang hai bên, nhường đường cho đầu lâu bay qua.
Tất cả mọi người nhận ra trên người Hạo Đức Phương tỏa ra cái gọi là thắng làm vua thua làm giặc. Hạo Đức Phương diễn dịch vô cùng nhuần nhuyển, thắng thì làm vua, bại thì sạch sẽ gọn gàng vung đao cắt cổ!
Nhìn đầu lâu đang dần dần bay tới, chấn động trong lòng Miêu Nghị cũng khó có thể hình dung, hắn cũng không ngờ Hạo Đức Phương có thể dứt khoát như vậy. Hắn không khỏi nghĩ đến Doanh Cửu Quang, rõ ràng có cơ hội tháo chạy nhưng lại không chịu tháo chạy. Hạo Đức Phương trước mắt hắn cũng không bằng lòng sống lay lắt!
Toàn thân Miêu Nghị tỏa ra pháp lực, giữ đầu lâu đang bay tới tại vị trí cách hắn một trượng, không đưa tay tiếp nhận, cũng không đê cho bất kỳ kẻ nào tiếp nhận.
Một bên Bàng Tiểu Tiểu tâm hoảng ý loạn, tạm thời quên đi phụ thân bên kia đang gặp nguy hiểm, cúi đâu, không dám nhìn đối diện Hạo Đức Phương.
Tất cả mọi người nhìn Miêu Nghị và thủ cấp của Hạo Đức Phương.
Quai hàm Miêu Nghị căng ra, đột nhiên vung tay lên, pháp lực phát ra khiến thủ cấp bắn trở về, nghiêm giọng nói một tiếng.
- Hậu táng!
Tất cả những tâm tình nên có không nên có đều nằm ở hai chữ này.
Tốc độ trở về rất nhanh, Tô Vận ôm thủ cấp trong lòng, ôm chặt không buông ra, cuôi cùng gào lên đau đớn, khóc đến tê tâm liệt phế.
Nàng rất hối hận, hối hận vì sao không theo hắn, hối hận vì sao không bằng lòng gả cho hắn, bây giờ cũng không còn cơ hội ở bên hắn nữa rồi, nước mắt nhạt nhòa đôi mắt, chuyện cũ lại rõ mồn một trước mắt.
Tả đô đốc mím chặt môi run rẩy, chợt quỳ gối trên không, Hạo hệ chỉ còn lại mười mấy vạn nhân mã cũng toàn bộ quỳ gối, hướng về di thể Hạo Đức Phương im lặng, chỉ có Tô Vận là người đang khóc, ôm đầu lâu đứng ở đó gào khóc.
Miêu Nghị không nhìn Hạo Đức Phương nữa, xoay người đi, lôi Bàng Tiếu Tiểu bay về phía Bàng Quán, rất nhiều cao thủ đi theo bảo hộ, cảnh giác cao độ.
Thế cục trước mắt, địa vị của Miêu Nghị ở đại quân u minh không thể nào thay thể được, ai cũng không dám để Miêu Nghị gặp chuyện không may, không liên quan đến tu vi cao thấp của Miêu Nghị, mà là vì Miêu Nghị một khi gặp chuyện không may, những gì mọi người mong đợi sẽ xôi hỏng bỏng không, tất cả những gì đang xảy ra phải hoàn thành, đây gọi là thống soái!
Bàng Tiếu Tiếu không biết hắn muốn làm gì, đối mặt tu vi của Miêu Nghị lại không cách nào cự tuyệt, đành chịu bị hắn kéo theo.
Sau một hồi giằng co cùng Bàng Quán, Miêu Nghị ra hiệu bảo người trước mặt tránh ra, kéo Bàng Tiếu Tiếu đứng ở tuyến đầu, được ngăn cách bởi trọng binh trông coi Bàng Quán.
Rất nhanh sau đó, Bàng Quán cũng từ đoàn người đi ra, lạnh lùng nhìn chăm chăm Miêu Nghị, khoảng cách giữa hai bên không đến ba trượng.
Tra Như Diêm cũng cùng đi ra cầu xin.
- Ngưu Hữu Đức, Tiếu Tiếu là nữ nhân của ngươi, ngươi đừng làm tổn thương nó!
- Nhạc mẫu đại nhân yên tâm, ta cam đoan sẽ không làm làm tổn thương nàng ta, chỉ cần ta còn sống một ngày, thì sẽ không để người khác dễ dàng làm tổn thương nàng ta! Chỉ cần nàng ta không phản bội ta, nàng vĩnh viễn là ái thiếp của ta! Miêu Nghị cam đoan, hơi dùng sức nắm tay Bàng Tiểu Tiếu, tựa hồ đang truyền năng lượng cho Bàng Tiểu Tiếu, để nàng không lo lắng.
Miêu Nghị vừa nhìn về phía Bàng Quán môi nhuốn máu, bình tĩnh nói: - Ta không những có thể đảm bảo Tiếu Tiếu an toàn, chỉ cần nhạc phụ đại nhân đồng ý, ta còn có thể bảo đảm an toàn cho nhạc phụ đại nhân, nhà họ Bàng từ trên xuống dưới tất cả mọi người đều an toàn!
Bàng Quán đã đoán được ý đồ của hắn, một tay kéo lấy Tra Như Diễm bên cạnh lùi về phía sau, phần nộ quát:
- Ngươi đừng có nằm mơ! Miêu Nghị kéo tay Bàng Tiếu Tiếu, nhìn về phía nàng,
- Tiểu Tiếu, nàng hy vọng ta và cha nàng xung đột vũ trang không?
Bàng Tiếu Tiếu sợ hãi lắc đầu.
- Không muôn, không muốn!
Nàng dù không hiểu chuyện nhà binh cũng biết phụ thân mình lúc này ở thế hạ phong, một khi động thủ, hậu quả khó mà lường được.
Miêu Nghị:
- Chỉ cần phụ thân nàng bằng lòng lệnh cho các huynh đệ phía dưới đầu hàng ta, chúng ta vẫn là người một nhà, ta cam đoan tất cả mọi người từ trên xuống dưới nhà họ Bàng đều sẽ an toàn, cơm no áo ấm!
Bàng Quán cả giận nói:
- Ngưu Hữu Đức, ngươi lấy nữ nhân để uy hiếp, ngươi có bản lĩnh gì chứ? Tiếu Tiếu, không cần để ý tên cẩu tặc kia, ta cho dù chết cũng sẽ không để cho gian mưu của hắn được thực hiện!
- Chết?
Miêu Nghị bổng nhiên giương mắt nhìn hắn, trong chớp nhoáng đã ra quyết định, từ bỏ việc lợi dụng Bàng Tiểu Tiêu để giải quyết việc trước mắt này, quyết định tàn nhẫn, phất tay hướng về bốn phía hét lên:
- Muốn chết rất dễ dàng, những nhân mã uể oải này của ngươi ta chỉ cần ra lệnh một tiếng, không đến nửa canh giờ là có thể giết hết bọn họ không còn mảnh giáp! Ngươi muốn chết, quá đơn giản, ta có thể giúp ngươi toại nguyện, nhưng bọn họ thì sao?
Hắn chỉ về hướng đám gia quyến Tra Như Diễm, lại chỉ về hướng những nhân mã của Bàng Quán.
- Ngươi có cần nhất định phải vì dục vọng của bản thân mà kéo người nhà bị chôn cùng? Có nhất định phải để người phía dưới cùng chết với ngươi? Đối với ngươi như vậy có gì tốt chứ?