Hạo Đức Phương sửng sốt, thằng nhãi này ngang nhiên cùng Bàng Quán có ý đồ, muôn nuốt trọn địa bàn nam quân của ta?
Bàng Quán nghẹt thở, hai mắt mở to không thể tin nổi, hắn còn tưởng rằng Miêu Nghị đứng về phía Thanh chủ, ai ngờ lòng tham của hắn lại lớn như vậy, miệng nhỏ mồm nhỏ lại muốn nuốt trọn toàn bộ địa bàn nam quân, trong chớp mắt hắn tựa hồ hiểu ra chuyện gì đang xảy ra. Diệu kế tuân theo ý chỉ của Thanh chủ xuất binh thuần túy là vớ vẫn, một mặt lừa gạt Hạo Đức Phương, một mặt lừa gạt ta. Song phương đấu đá trên chiến trường còn thằng nhãi mọi việc đều thuận lợi không phải gặp bất kỳ nguy hiểm gì tự tại rong ruổi, ta không ngờ lại đang giúp thằng nhãi này diệt trừ chính ta, bị người ta bán đứng lại còn giúp người ta thu tiền!
Hắn đã hiểu ra, ngay từ đầu, chính mình đã bị gài bẩy, bị coi như một con cờ.
Vừa nghĩ tới việc chính mình còn chủ động đầy nữ nhi cho thằng nhài này, trên đời này lại có việc ức hiếp người khác như vậy sao. Bàng Quán tức giận tới mức run người, phất tay chỉ về phía Miêu Nghị, giận dữ hét lên.
- Ngươi!
Cơn tức giận làm hắn đau tim, mất hết thần thái, phun ra một ngụm máu tươi, mắt trợn trắng ngay trước mặt mọi người!
- Đại Soái!
Thuộc cấp kinh hô, thi nhau đỡ lấy hắn.
- Lão gia, lão gia.
Đám thê thiếp như Tra Như Diễm cũng sợ đến luống cuống tay chân.
- Cha!
Bàng Tiếu Tiếu ra sức giày giụa nhìn phụ thân tức hộc máu gào lên thông thiết, thế nhưng Miêu Nghị vẫn năm chặt tay nàng, không cho nàng rời đi.
– Oa ha ha.
Hạo Đức Phương đang bảo hộ trong quân đột nhiên ngửa mặt lên trời cười như điên như dại. rốt cuộc hắn cũng hiểu ra, chỉ vào Bàng Quán cười to châm biếm
- Bàng Quán ơi Bàng Quán - bản Vương nuôi ong tay áo... còn ngươi lại dẫn sói vào nhà, làm áo đệm cho người khác, ngươi thấy mình có đáng thương hay không? Ngươi so với bản vương còn mức cười hơn!
Nhận mã Hạo hệ và nhân mã Bàng hệ đόi mặt nhìn nhau, liệu sống liệu chếtt đánh trận lâu như vậy cuối cùng lại lợi cho kẻ khác, ngao cò tranh nhau cuối cùng ngư ông đắc lợi.
- Ngưu Hữu Đức!
Hạo Đức Phương ngưng cười đột nhiên hướng về phía Miêu Nghị hô lớn:
- Thả cho chúng ta một con đường sống, địa bàn nam quân ta sẽ cho ngươi, ta nguyện toàn lực ủng hộ ngươi thượng vị! đây là cơ hội sống sót nhỏ nhoi cuối cùng của hắn, đương nhiên hắn phải tranh thủ. Miêu Nghị nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn hắn, không nói một lời. Một bên Thanh Nguyệt vẻ mặt phức tạp nhìn Hạo Đức Phương thi pháp la lớn:
- Vương gia, gia quyến nhà ngươi toàn bộ đều đã chết trận, trên trăm thê thiếp đầu hàng, Lộc Long vốn muốn đem thê thiếp của ngươi thưởng cho mấy kẻ dưới trướng vui chơi, là Ngưu Đại đô đốc nói, đây dù gì cũng là thê thiếp của Hạo thiên Vương, sao có thể tùy ý khinh rẻ, ra sức khuyên Lộc Long giữ thể diện cho Vương gia. Là Đại đô đốc kiên quyết hạ lệnh bắn chết toàn bộ thê thiếp đầu hàng, không để cho các nàng ta phải chịu nhục!
Hạo Đức Phương đã hiểu ra, giết chết cả gia đình hắn, đại thù này Ngưu Hữu Đức sẽ không bỏ qua mà để lại hậu hoạn, nếu thật sự muốn chừa cho hắn một chút hi vọng sống sốt, sẽ bảo vệ những thê thiếp kia của hắn, không giết bọn ho.
- Được! Đám tiện nhân đó bị giết cũng tốt, quả thật giữ chút thể diện cho bản Vương, ân tình này bản Vương xin nhận!
Hạo Đức Phương chậm rãi gật đầu nói, cùng Miêu Nghị nhìn thẳng vào hắn, chợt phất tay chỉ về phía thủ hạ xung quanh, lớn tiêng nói:
- Vương gia! Đám thuộc cấp tâm tình kích động, không nói được gì, đều thể hiện nguyện cùng hắn nhảy vào biển lửa.
Hạo Đức Phượng ra hiệu im lặng, nắm tay Tô Vận giơ lên, cao giọng nhấn mạnh:
- Bên ngoài ta dù sao vẫn còn có chút thế lực. Tô Vận thay mặt bản Vương chưởng quản minh ám tài lộ, ngươi sẽ cần dùng tới, tha cho nàng ta, tha cho bọn họ, mọi thứ của bản vương đều sẽ là của ngươi!
- Vương gial
Tô Vận nắm lấy tay hắn liên tục lắc đầu, khuôn mặt đẫm lệ.
Những điều mà hắn nói, quả thật khiến Miêu Nghị có chút lay động, không ngờ Hạo Đức Phương có thể kiên trì đến bây giờ, trước kia càng không ngờ tới còn có thể có được lợi ích như vậy từ chỗ Hạo Đức Phương, nếu có được thế lực minh ám của Hạo Đức Phương quả thật sẽ là sự trợ giúp lớn cho hắn.
Miêu Nghị lạnh lùng nói: - Ta dựa vào cái gì để tin tưởng bọn họ sẽ nghe theo ta.
Hạo Đức Phương lập tức nhìn bốn phía, cất cao giọng nói:
- Mọi người nghe đây, các ngươi không nợ bản Vương bất cứ điều gì, là bản vương nợ các ngươi, là bản vương có lỗi với các ngươi, các ngươi còn có gia đình vợ con nên phải sống, phải sống sót mới có thể khiến bản vương không cảm thấy áy náy với các ngươi! Các tướng nghe lệnh, thay mặt bản vương truyền lệnh tứ phương, chuyện cũ đã qua, bản Vương và Ngưu Hữu Đức không thù không oán, từ giờ Ngưu Hữu Đức sẽ thay mặt bản vương, tất cả tướng sĩ trên dưới nghe lệnh!
âm thanh ù ù vang vọng tứ phương- Vương gia... Tô Vận không đồng tình. Hạo Đức Phương trừng mắt tức giận:
Bản vương cả đời tung hoành thiên hạ, sao lại có thể chết trong tay địch thủ!
Tô Vận dõi đôi mắt xinh đẹp kinh ngạc nhìn hắn, bình tâm trở lại, chậm rãi buông lỏng hai tay, không nói gì âm thầm rơi lệ, nàng là người hiểu rõ hắn nhất, là hồng nhan tri kỷ đời này của hắn, biết nói gì nữa cũng đều là vô dụng.
Nhân mã xung quanh sở bộ buồn bã cúi đầu.
Hạo Đức Phương bổng nhiên quay đầu nhìn về phía Miêu Nghị.
- Vậy lão đệ đã hài lòng chưa?
Miêu Nghị lạnh nhạt nói: - Chỉ cần bọn họ không phản bội ta, tuân thủ mệnh lệnh của Vương gia, ta sẽ tha cho bọn họ, tha cho Tô Vận, chuyện cũ sẽ bỏ qua!
- Được! Chỉ bằng việc ngươi giết thê thiếp của ta để các nàng không phải chịu nhục để giữ thể diện cho ta, bản Vương tin ngươi! Cầm lấy!
Dứt lời, Hạo Đức Phương chợt vung đao chém cổ, tự tay lấy đầu của hắn đưa cho Miêu Nghị, sạch sẽ gọn gàng vượt ngoài dự liệu của tất cả mọi người!
Máu tươi phun ra, tứ chi run rẩy trong tinh không, vẫn đứng thăng, tứ chi dân dân mềm ra, đao trên tay hắn cũng từ từ buông lỏng ra.
Đầu Thiên vương bị chặt cũng quá là dễ dàng. Hắn biết mình không còn đường sống, đại thế đã qua, quả quyết lấy mạng của mình để đổi cho người dưới một con đường sông!