Mặc dù như thế nhưng cũng không ai sảng khoái đáp ứng, không ai lên tiếng. Mấu chốt là uy lực Huyền Âm Bảo Kính thật sự làm cho người ta mơ ước, người có chút thực lực ai cũng muốn lấy.
Không ít người trong lòng đã quyết định chủ ý, cục diện trở nên lúng túng sượng sùng. Có thể nghĩ ra một biện pháp công bằng, cho dù là rút thăm cũng được, nói không chừng còn có cơ hội rơi vào tay mình. Nếu như bây giờ không rơi vào tay mình vậy coi như xong, cũng không thể dễ dàng buông tha ngay lúc này.
Miêu Nghị lạnh lẽo quét nhìn mọi người, cười lạnh trong lòng, quả nhiên là đối mặt ích lợi lòng người thay đổi. Nếu không phải là lần này ta hết sức liều mạng, các ngươi còn có cơ hội ở chỗ này chia bảo vật sao?!
Huống chi về tình về lý hắn cũng không có lý nhường Huyền Âm Bảo Kính ra, hôm nay coi như là Miêu Nghị kiến thức được lòng người thay đổi.
Tư Không Vô Úy biết mọi người đang suy nghĩ gì, lập tức gọi trường phủ ra cầm trong tay, từ từ cỡi long câu đến trước mặt Miêu Nghị, sảng lãng cười nói với mọi người:
- Món bảo vật này chỉ có một, cũng không đủ chia, huống chi lại là tự tay Minh chủ đoạt được, dĩ nhiên là thuộc về Minh chủ. Ta không có ý kiến với lời của Minh chủ, sẽ là người đầu tiên buông tay. Mọi người cũng đừng dài dòng dây dưa nữa, chuyện này cứ quyết định như vậy!
Nhìn dáng vẻ y múa may trường phủ trong tay phách lối, rõ ràng có ai không đáp ứng trước tiên phải qua được ải của y.
Ngay sau đó Triệu Phi gật đầu nói:
- Ta đồng ý.
Sau đó cũng điều khiển long câu đứng cùng Tư Không Vô Úy.
Mấy vị đầu lĩnh khác ngơ ngác nhìn nhau.
Đã nói đến nước này, chuyện phát triển đến nước này, mặc dù Thích Tú Hồng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cũng nhìn thấu là chia chác không đều, tựa hồ là Miêu Nghị đã lấy được một món bảo vật khiến cho mọi người đều mơ ước.
Thích Tú Hồng mơ hồ cảm nhận được không ổn, chia chác không đều là dễ dàng gặp chuyện không may xảy ra đấu đá nội bộ, không biết bao nhiêu người thua bởi chuyện này.
Tư Không Vô Úy nhìn trái nhìn phải xem thử, thấy mọi người còn chưa muốn buông tha cho món bảo vật đó, trong mắt có vẻ tức giận bốc lửa, đột nhiên phát tác, múa may trường phủ trong tay chỉ về phía Lỗ Tư Bình gầm lên:
- Họ Lỗ kia, người khác không lên tiếng cũng thôi, ngươi còn giả vờ giả vịt làm gì? Tư Không Vô Úy ta là một người thô lỗ, không hiểu được đạo lý lớn gì, nhưng cũng biết tri ân báo đáp. Cái mạng nhỏ của ngươi là do Minh chủ mới vừa cứu trở về, nhanh như vậy đã thấy lợi quên nghĩa, chẳng lẽ lương tâm bị chó ăn rồi sao?
Lời của tên này quá mức thẳng thắn, thật sự là không chừa lại chút tình cảm nào. Lỗ Tư Bình bị nói sắc mặt thoạt đỏ thoạt trắng, có chút khó chịu, cuối cùng vẫn chắp tay nói:
- Ta không có ý kiến.
- Tư Không Vô Úy, không thể nói như vậy…
Đổng Toàn lên tiếng ngăn cản một câu, nhìn về phía mọi người nói:
- Nếu như nói đến cứu mạng, mới vừa rồi Minh chủ gặp nạn, ta cũng cùng mấy vị thống lĩnh hết sức cứu giúp. Nếu theo lời của Tư Không Vô Úy vừa nói, chẳng phải là nên giao bảo vật này cho ta cùng mấy vị thống lĩnh chia sao?
Y lại xoay người nhìn về phía Miêu Nghị chắp tay nói:
- Minh chủ, ta không có ý gì khác, món bảo vật đó cũng sẽ không rơi vào tay ta, Đổng Toàn không có vận khí tốt như vậy, chẳng qua là đứng ra nói lời công bằng mà thôi. Trên dưới Hồng Cân minh đồng tâm kháng địch, nếu muốn công bằng, ta cho là nên tìm một biện pháp công bằng để giải quyết.
Thật ra thì cho dù lúc ấy đám người Đổng Toàn không ra cứu trợ, dựa vào cước lực của Hắc Thán Miêu Nghị cũng đã thoát thân, chẳng qua là Miêu Nghị không cần thiết cãi chuyện này, chỉ à một tiếng, cười hỏi:
- Ngươi có biện pháp công bằng gì để giải quyết?
- Nếu nói là thấy người có phần cũng không tránh khỏi quá mức hoang đường, lui một bước nói, người tu vi không đủ cầm trọng bảo như thế ngược lại là hại mình. Tưởng tu vi bọn ta Thanh Liên cửu phẩm coi như có mấy phần năng lực tự vệ, có câu nói, người có năng lực mới có thể có được vẫn có mấy phần đạo lý. Không bằng mười người chúng ta rút thăm quyết định có được chăng? Hết thảy nghe theo mệnh trời, người nào rút được rồi, bảo vật sẽ thuộc về người ấy, người không rút được là vận may mình không tốt, coi như là mình xui xẻo, không cho phép có ý kiến.
Đổng Toàn xoay người nhìn mọi người chắp tay nói:
- Chư vị cảm thấy biện pháp này của ta như thế nào?
- Biện pháp tốt... Có thể... Hoàn toàn có thể...
Đám tu sĩ đồng môn đứng khắp trong các lộ nhân mã lập tức vung cánh tay hô to hưởng ứng.
- Biện pháp này không tệ!
Du Bách Hưng, Phí Đắc An, Cổ Tử Phong, Hồ Viễn, Vương Việt Thiên đều đồng thanh gật đầu đồng ý.
Lỗ Tư Bình là vì lúc đầu đã đáp ứng, hiện tại không tiện đổi lời nói. Bất quá từ phản ứng rất nhỏ trên mặt y vẫn có thể nhìn ra, hiển nhiên điều này cũng hợp ý.
Những người này gật đầu, đám đồng môn đệ tử lập tức vung cánh tay hưởng ứng.
Dĩ nhiên, cũng có những người khác không có cơ hội tham dự hô to muốn rút thăm vậy tất cả mọi người cùng nhau rút, dựa vào cái gì chỉ có mười người các ngươi rút… thế nhưng không ai để ý tới những lời như vậy…
Không sai cái rắm!
Tư Không Vô Úy hét lớn một tiếng, vung phủ giận kêu:
- Người nào phạm thượng làm loạn, trước hết hãy qua ải chúng ta!
Triệu Phi cũng lấy ra phương thiên họa kích nơi tay, lớn tiếng nói:
- Chư vị nghe ta một lời, bảo vật cuối cùng chỉ có thể rơi vào tay của một người, bảo này vào tay Minh chủ là thích hợp nhất. Một khi rơi vào tay người khác, tỷ như rơi vào tay của một người trong môn phái, nhất định môn phái kia sẽ cho là mình có điều ỷ trượng, nói không chừng hạ thủ với người những người khác bên cạnh. Đến lúc đó trên dưới Hồng Cân minh lá mặt lá trái, sợ rằng mọi người không cách nào đoàn kết lại với nhau kiên trì chín năm được nữa. Không thể bởi vì lòng tham của một số ít người mà liên lụy mọi người, chẳng lẽ mọi người không muốn sống thêm vài năm nữa hay sao? Chỉ có sống tiếp mới có cơ hội rời đi Tinh Tú Hải, nếu không hết thảy đều là lời nói suông!
- Dài dòng nhiều như vậy làm gì, hai người các ngươi lui ra!
Miêu Nghị đột nhiên lên tiếng quát.
Triệu Phi và Tư Không Vô Úy quay đầu nhìn lại, lộ vẻ không hiểu, nghĩ thầm hai chúng ta nói chuyện giúp ngươi, vì sao ngươi ngược lại trách cứ chúng ta như vậy?
- Lui ra!
Miêu Nghị lại quát lần nữa.
Hai người nhìn nhau, không biết nói gì, cuối cùng vẫn chuyển long câu đến sau lưng Miêu Nghị.
Lúc này Đổng Toàn chắp tay nói:
- Phải chăng là Minh chủ cảm thấy lời của Đổng Toàn có đạo lý?
Miêu Nghị mặt không đổi sắc nói:
- Ta thấy lời của ngươi thối lắm!
Đổng Toàn trợn mắt há mồm, á khẩu nghẹn lời, không nghĩ tới Miêu Nghị nói thẳng như vậy, không nể mặt mình chút nào, sắc mặt hơi trầm xuống nói:
- Cớ gì Minh chủ nhục mạ ta, chẳng lẽ Minh chủ không tán thành rút thăm? Chẳng lẽ Minh chủ nói đồng sinh cộng tử chín năm chỉ là lời giả dối, muốn đặt ích lợi của riêng mình lên trên toàn thể Hồng Cân minh?