Phi Thiên

Chương 347-1: Chia chác (Thượng)

Huống chi có thể hứng chịu nhiều lần công kích còn có thể thoát thân, bản thân điểm này chính là thể hiện tu vi, nếu tu vi không cao, sợ là đã sớm rơi xuống long câu.

Dĩ nhiên, mấy người bọn họ cũng không biết trong đó là bảo giáp Yêu Nhược Tiên luyện chế phát huy tác dụng mấu chốt, nếu là lực đạo công kích đánh thẳng vào thân thể Miêu Nghị, chắc chắn hắn không thể nào chịu được.

Cho nên bọn họ không bội phục cũng không được, không khỏi nhớ lại lúc vừa lên bờ, Miêu Nghị tiêu diệt nhân mã của ba đại phái như thái rau xắt chuối. Kết hợp với tình huống vừa rồi Miêu Nghị nghịch thế mà lên giết người đoạt bảo, trong lòng ai nấy đều khen Minh chủ quả thật cực kỳ lợi hại.

Chẳng qua là... Mấy người quay đầu nhìn về phía bọn Tư Không Vô Úy ngã lăn dưới đất, khó tránh khỏi thỏ chết cáo buồn.

Miêu Nghị biết bọn họ đang suy nghĩ gì, thở dài nói:

- Không cần lo âu, thời gian dài có lẽ khó nói, mới vừa rồi lúc đối kháng món pháp bảo kia, ta đã tìm được phương pháp phá giải, có thể giúp bọn Tư Không hóa nguy thành an. Các ngươi đi đỡ bọn họ dậy, cho ta thở dốc chút đã!

Nghe hắn nói như vậy, bọn họ nửa tin nửa ngờ cáo lui.

Đợi đến khi bọn họ lui ra, Miêu Nghị giơ tay lên che miệng mũi lại, từng luồng tinh hoa từ bên trong vòng tay trữ vật bay ra. Hắn hít sâu vào trong phế phủ, cảm giác mát mẻ sảng khoái nhanh chóng khuếch trương toàn thân, chữa trị thương thế bên trong cơ thể, có thể cảm giác được thương thế đang khôi phục nhanh chóng, không hổ là thánh dược chữa thương của giới tu hành.

Sở dĩ lén lén lút lút, không phải là hắn không tin mọi người, mà là tiên thảo Tinh Hoa chính là trọng bảo ở dãy đất chém giết này, còn khiến cho người ta mơ ước nhiều hơn cả pháp bảo. Là tiên thảo cứu mạng, không tới lúc bất đắc dĩ không nên lấy ra là hơn, tránh cho gây phiền phức.

Sau khi hít không ít tinh hoa khống chế thương thế, hai cánh tay Miêu Nghị run lên, chiến giáp vật cỡi và bản thân lập tức hóa thành sương mù đen bao phủ thân hình hắn, ném ra ngoài mười mấy viên yêu đan nhất phẩm để cho chiến giáp cắn nuốt bổ sung năng lượng.

Mượn cơ hội sương mù đen che giấu, Miêu Nghị lại cho Hắc Thán hít một ít tinh hoa, vừa rồi nó cũng bị thương không nhẹ.

Đợi đến khi sương mù đen bao phủ toàn thân thu lại thành chiến giáp khoác lên người Miêu Nghị, những vết lõm trên đó đã tự động khôi phục.

Dưới ánh mặt trời, thi thể quỷ tu bị giết chết trên chiến trường dần dần hóa thành tro bụi, khói đen lượn lờ bay lên.


Trong mắt Hắc Thán lại khôi phục thần thái, tung vó chạy về phía bọn Tư Không Vô Úy đang nằm dưới đất. Miêu Nghị nhảy xuống ngựa, đầu tiên thi pháp xua tan khí âm hàn trong cơ thể Tư Không Vô Úy, ngay sau đó đi về phía Lỗ Tư Bình, Tư Không Vô Úy phát ra tiếng kêu rên chậm rãi tỉnh lại.

Bọn Triệu Phi theo sau tới, đỡ y dậy.

- Tư Không, cảm giác như thế nào?

Triệu Phi hỏi.

- Con bà nó, không biết là thứ quỷ quái gì làm cho lão tử lạnh quá, suýt chút nữa hồn phi phách tán. Ủa, những quỷ tu kia đâu rồi?

- Đã bị chúng ta giết chết toàn bộ.

- Thật hay giả!? Các ngươi có thể ngăn được pháp bảo kia công kích sao?

- Phải cảm tạ Minh chủ, Minh chủ liều mạng thân bị thương nặng, một mình một long câu chém chết tên quỷ tu điều khiển pháp bảo kia...

Mọi người kể lại tình hình trước đó một lượt, đồng thời báo cho Tư Không Vô Úy biết là Miêu Nghị cứu y.

Tư Không Vô Úy quay đầu nhìn lại, chỉ thấy những người khác và vật cỡi được Miêu Nghị thi pháp cứu trợ, nhất nhất bò dậy, nhất thời ngạc nhiên chậc chậc không dứt:

- Không hổ là Minh chủ, lại có thể phá được món pháp bảo lợi hại kia.

Miêu Nghị cứu xong nhân mã bên này, lại nhanh chóng lên ngựa chạy về phía cánh rừng. Bên đó còn một số người chờ hắn xuất thủ cứu giúp, nếu không thời gian càng kéo dài sợ là không cứu kịp.


Mọi người sợ hắn mới vừa bị thương sẽ gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, cùng nhau theo sau.

Đi tới gần bờ biển thấy hơn hai mươi người bị đóng băng cả tu sĩ lẫn long câu, có thể nói ai nấy vô cùng sợ hãi. Thật may là lúc ấy Minh chủ kiên trì tự thân xuất mã dụ địch, nếu đổi là bọn họ, chỉ sợ chưa chắc có thể thoát thân.

Sau khi nhất nhất giải cứu mọi người, trở về hội hợp với nhân mã thu dọn chiến trường, cùng nhau quay trở về hồ trên đỉnh núi.

Thích Tú Hồng thấy khóe miệng Miêu Nghị dính máu trở về, hiển nhiên là bị thương, thất kinh nghênh đón, lộ vẻ ân cần định mở miệng hỏi thăm.

Miêu Nghị khoát tay áo một cái, ra hiệu trở về rồi nói, bây giờ còn có chính sự.

Nhân mã tụ tập lại với nhau, lại bắt đầu chia chác.

Sau khi kiểm lại, trong trận chiến này, mấy trăm người đánh chừng một trăm người, vài người đánh một, Hồng Cân minh vẫn tổn thất hơn ba mươi người, hơn ngàn nhân mã đã giảm xuống còn chưa tới ngàn người. Thật sự cơ hồ toàn bộ nhân mã đối phương đều có pháp bảo nhị phẩm, là đối thủ khó chơi, muốn chiến thắng cũng không dễ dàng như tưởng tượng.

Bất quá chiến quả cũng vô cùng khả quan, trên người một tên quỷ tu có tới mấy món pháp bảo nhị phẩm, tổng cộng chỉ riêng pháp bảo nhị phẩm đã thu hoạch hơn tám trăm món, vòng vàng cũng có gần chín trăm chiếc. Có thể tưởng tượng được đám quỷ tu này đã giết chết biết bao nhiêu tu sĩ ở Tinh Tú Hải. Kiểm kê tới pháp bảo nhất phẩm và yêu đan các loại lại là một đống lớn, Nguyện Lực Châu vẫn ít tới mức đáng thương.

Miêu Nghị chỉ lấy hai trăm viên yêu đan nhất phẩm và mười chiếc vòng vàng, nói với mọi người:

- Ta đã được một món pháp bảo, các ngươi lấy ra một bộ từ trong số pháp bảo nhị phẩm này cho Thích Tú Hồng, những thứ khác ta cũng không cần, các ngươi hãy chia nhau đi.

Thích Tú Hồng muốn nói lại thôi, muốn từ chối, bất quá thấy ánh mắt Miêu Nghị ném tới khẽ lắc đầu, nàng không thể làm gì khác hơn là không lên tiếng.

Mặc dù Thích Tú Hồng vẫn cố ý duy trì một khoảng cách với Miêu Nghị, nhưng dù sao Miêu Nghị đã ngủ với người ta, hơn nữa còn không chỉ ngủ một lần. Sau này chỉ cần còn ở với nhau, chắc chắn sẽ còn ngủ với người ta, không thể nào làm như cũng không có xảy ra chuyện gì.

Ý trong lời Miêu Nghị rất rõ ràng, món Huyền Âm Bảo Kính đó thuộc về hắn.

Là người đều có tư tâm, không ít người thầm nhủ trong lòng, món bảo vật đó có thể đổi được một trăm món bảo vật, nếu như cho ta món bảo vật đó, ta cũng có thể không cần những bảo vật khác.

Mọi người đã được thấy uy lực vô cùng lợi hại của Huyền Âm Bảo Kính, có bảo vật này trong tay ắt sẽ gia tăng xác suất sống sót ở Tinh Tú Hải không ít, không ai không muốn.

Thế nhưng chuyện rõ ràng, Huyền Âm Bảo Kính chỉ có một cái, chỉ có thể cho một người, không có nhiều như vậy cho mọi người. Mà bảo vật này lại là Miêu Nghị tự thân giết địch đoạt được, huống chi Miêu Nghị lại là Minh chủ cầm đầu. Ngoại trừ hắn có tư cách có bảo này, Hồng Cân minh không tìm ra người thứ hai, nếu rơi vào trong tay những người khác, sợ là Hồng Cân minh sẽ xảy ra nội loạn.