Người người đều có tính nóng, cũng có lúc không có khí lượng, chỉ có điều đối với người lòng mang đại sự, chỉ là việc nhỏ thì có thể bỏ qua. Miêu Nghị cười nhạt, hiểu rõ trong lòng nhưng cũng không quá để ý, ánh mắt nhìn vào Bàng Tiếu Tiếu xinh đẹp như hoa, thanh tân thoát tục. Hôm nay nàng mặc áo dài xanh lam, tư thái thướt tha, ung dung cao quý, tùy tiện đứng đó đã lộ ra vẻ yểu điệu mê hoặc, giống như sông xanh sau mưa, có phong vận khác, bề ngoài tuyệt đối kế thừa Tra Như Diễm, chỉ hơn chứ không kém.
Trong lòng Miêu Nghị thầm khen một tiếng, đồn rằng con gái Bàng Quán xinh đẹp tuyệt trần, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ vào hỏi một tiếng:
- Chẳng lẽ đây chính là hòn ngọc quý trên tay Bàng Soái?!
Hắn chưa từng gặp Bàng Tiếu Tiếu, năm đó ở Ngự viên không biết Bàng Tiếu Tiếu còn ở nơi nào.
Bàng Tiếu Tiếu kỳ thực vẫn đang hiếu kỳ đánh giá Miêu Nghị. Đối với Miêu Nghị, nàng ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Một đám con em quyền quý gặp nhau không tránh khỏi nói tới những nhân vật lớn, cho dù chửi bới là nhiều. Dù Tra Như Diễm cũng thường xuyên chửi bới, cũng biết ân oán trong đó, nhưng sự tích Miêu Nghị khuấy đảo phong vân quật khởi quá mạnh mẽ, quá trình này khiến nàng cảm thấy nó mạnh mẽ hơn so với phụ thân từng bước quật khởi quá nhiều.
Điểm nàng tò mò nhất chính là sự tích Miêu Nghị vì Vân Tri Thu không tiếc dẫn nửa đội Hổ Kỳ huyết chiến. Nàng không cho rằng những kẻ vì đại nghiệp bỏ vợ bỏ con, công thành danh toại là hảo hán gì. Trùng quan giận dữ vì hồng nhan, huyết chiến sa trường, vì người mình yêu ngàn dặm thây phơi, điều này khiến nàng mơ tưởng mong ước, nàng cảm thấy đây mới là nam nhân, anh hùng chân chính.
Kỳ thực nàng vẫn muốn gặp gỡ Ngưu Hữu Đức trong truyền thuyết này một lần, nhưng vẫn không có cơ hội nghe phụ thân nói muốn dẫn nàng tới phủ Tổng đốc U Minh chơi, tất nhiên là nàng vui vẻ đáp ứng.
Vẫn nghe nói Ngưu Hữu Đức vẻ ngoài hung thần ác sát, hơn nữa cái tên cũng rất quê mùa, nhưng hôm nay vừa gặp đã biết đều là lời đồn lung tung, vị này trước mặt anh khí bừng bực, phong thần ngọc lãng, khí vũ hiên ngang, đối mặt với phụ thân rất đúng mực, có khí thế đặc biệt, so với đám lóe loẹt thấy xuất hiện trước mặt nàng đúng là mạnh hơn vô số lần, nào có như thiên hạ đồn đại chứ.
Có lẽ Miêu Nghị không xuất chúng như nàng thấy, nhưng vì hành động vì yêu chẳng tiêc thứ gì của hắn đã khiến Miêu Nghị tỏa sáng trong mắt những nữ nhân khác.
Có nữ nhân nào không hi vọng mính chính là vai nữ chính trong câu chuyện ấy chứ? Đặc biệt là nữ nhân trong khuê phòng như Bàng Tiếu Tiếu, suy nghĩ ngây thơ, cũng mơ ước như vậy.
- Tiếu Tiếu bái kiến Đại đô đốc!
Chưa đợi phụ thân mở miệng, Bàng Tiếu Tiếu đã ngượng ngùng hành lễ trước, tự nói ra thân phận mình.
- Viên minh châu trên tay Bàng soái quả nhiên dung mạo Vô Song.
Miêu Nghị tán thưởng, ánh mắt lại nhìn về phía Trần Hoài Cửu, hai người là người quen cũ, gật đầu chào hỏi nhau là điều dễ hiểu, thân phận Trần Hoài Cửu vẫn còn đó, không tiện khách khí, lấn át chủ nhân.
Miêu Nghị quay đầu lại phất tay một cái. Phi Hồng và Tuyết Linh Lung cách đó không xa tiến lại gần. Không thể không nói, sự nịnh bợ gần đây của Từ Đường Nhiên cũng khá có hiệu quả.
Miêu Nghị ra hiệu bước tới, hai cô nàng hành lễ. Sắc mặt Bàng Quán hòa ái khẽ mỉm cười tỏ vẻ không cần đa lễ.
- Bàng soái, phu nhân, xin mời!
Miêu Nghị đưa tay mời, đích thân dẫn mấy người tới chính sảnh.
Lúc này, Dương Khánh ở sườn viện Nguyệt Môn mới lặng lẽ lộ ra nửa người, nhìn đám người rời đi với vẻ đăm chiêu, lúc Miêu Nghị nhắc tới y còn hơi kinh ngạc, hiện giờ xem ra Miêu Nghị và Bàng Quán thật sự có giao tình, chẳng biết mấy năm nay vị Tổng đốc đại nhân này đã âm thầm kết giao bao mối quan hệ mà y không biết rồi.
Trên lầu, Tinh Cao Cao ở trên quan sát bốn phía trong nhà, phòng ngừa những người không bổn phận tiếp cận, hiện giờ nàng đã trở thành Áp trục hộ viện quan trọng trong Tổng đốc phủ.
Đám người vừa ngồi xuống trong chính sảnh. Toàn bộ hạ nhân đã lui ra ngoài, châm trà rót nước do Tuyết Linh và Phi Hồng đảm đương.
Sau khi ngồi xuống, khách sáo hàn huyên vài câu. Bàng Quán cười nói:
- Mẹ con các nàng cũng sẽ ở lại nơi này, không biết lệnh thiếp có thể mang các nàng ra ngoài mở mang tầm mắt không?
Đương nhiên lão biết Miêu Nghị mời lão tới không phải để du lịch ngắm cảnh, muốn bàn chính sự thì đương nhiên không nên có mặt quá nhiều người.
Đương nhiên Miêu Nghị cũng biết dựa vào tầm mắt của nhà đối phương thì cần đếch gì mở mang tầm mắt ở đây, nhưng vẫn quay đầu nói với hai nữ nhân:
- Phi Hồng, Linh Lung, phải chiêu đãi phu nhân và tiểu thư thật tốt, không được thất lễ!
- Dạ!
Hai nàng đồng thanh đáp.
Tra Như Diễm vẫn chưa tới mức chút ít kiến thức cũng không có, biết lão gia muốn mẹ con bà tránh đi để bàn chính sự, bèn gọi con gái, cùng ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Dương Triệu Thanh và Trần Hoài Cửu, có thể được ở lại thì đương nhiên là tâm phúc của hai bên.
Bàng Quán bưng trà nhấp một ngụm rồi bắt đầu mở miệng bình tĩnh nói:
- Vì trước chuyện trước đây mà tiện nội không vừa lòng với Đại đô đốc, có chỗ nào không phải, mong Đại độ đôc đừng để bụng, đừng chấp nhặt với phụ nhân như nàng ấy.
Tư thái khá hạ thấp, là bởi vì trong lòng có chờ mong.
Miêu Nghị cười nói
- Có thể hiểu được mà, nếu là ai cũng vậy thôi! Cái gọi là oan gia nên cởi không nên buộc, lần này mời Đại soái tới đây là vì có thành ý muốn hóa giải việc này.
- Ồ! Bàng Quán có vẻ hứng thú, nói:
- Thật muốn rửa tai lắng nghe, không biết Đại đô đốc tính hóa giải oán hận năm đó như nào?
Miêu Nghị cười nói:
- Đã nghe danh Đại soái có con gái út, là viên ngọc quý trên tay, rất được Đại soái yêu thích, có dung nhan chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, hôm nay gặp mặt quả nhiên là danh bất hư truyền, không biết nàng đã có hôn phối chưa?
Trần Hoài Cửu nghe vậy mí mắt nảy lên, trong lòng cảnh giác, tiêu tử này tính làm gì?