Phi Thiên

Chương 3443: Khách quý tới (2)

Ngọc Linh chưởng môn cười khổ nói:

- Nói thật không xuôi tai, nếu đại nhân thực sự xảy ra chuyện gì cho dù Bảo Liên không gả cho đại nhân, đại nhân cảm thấy Chính Khí môn còn có đường lui sao? Trải qua chuyện lần trước, cửa hàng một khi rơi vào trong tay người khác, chỉ sợ chuyện đầu tiên họ làm chính là từng bước đoạt lấy quyền nắm giữ cửa hàng của Chính Khí môn, kết cục sau đó của Chính Khí môn có thể tưởng tượng được.

Ý chính là Chính Khí môn và ngươi đã trói buộc vào cùng một chỗ.

Miêu Nghị khẽ gật đầu, nếu đã nghĩ kỳ mọi chuyện thì tốt:

- Có một số chuyện chưởng môn có thể là không rõ, một luồng sóng ngầm đang dâng trào, không biết khi nào có thể bạo phát, thế cục hiện giờ chỉ e không thích hợp công khai chuyện cưới xin, chỉ e sẽ cần tạm thời oan ức Bảo Liên, sau đó ta sẽ bồi thường cho nàng. Nếu chưởng môn không ngại thì có thể chọn một ngày tốt để Bảo Liên xuất giá.

- Chuyện đại sự cả đời của nữ nhân cũng chỉ là tiểu tiết, cách làm người của đại đô đốc lão hủ đương nhiên hiểu rõ, sau này tất không bạc đãi Bảo Liên, chuyện này mạnh hơn tất cả.

Ngọc Linh chưởng môn trước tiên nói một câu này, cũng là để nhắc nhở Miêu Nghị, chỉ cần ngươi không bạc đãi tôn nữ của ta là được, sau đó đứng lên, chắp tay nói:

- Nếu đại đô đốc không có yêu cầu gì khác, lão hủ liền trở về chuẩn bị để Bảo Liên mau chóng xuất giá.

- Cũng được!

Miêu Nghị bồi tiếp đứng lên, lập tức có khách quý khác tới hắn cũng không tiện phụng bồi, nghiêng đầu ra hiệu với Dương Triệu Thanh:

- Thay ta tiễn chưởng môn, Dương Triệu Thanh lập tức cười đưa tay nói:

- Chưởng môn, xin mời!

Đồng thời nhận được ánh mắt ra hiệu của Miêu Nghị. Trong lòng hiểu rõ, gật gật đầu. Tạm thời không thích hợp công khai chuyện nạp thiếp, còn phải để Chính Khí môn bảo mật, đối phương gả con gái cho mình, đại nhân nói câu này không tiện, chỉ có thể để hắn đi mở miệng, chuyện hôn nhân phía sau cũng khẳng định là để hắn xử lý.

Ngọc Linh rời đi chưa tới một canh giờ, khách quý Miêu Nghị chờ đợi đã tới.

Luận thân phận địa vị người tới, hắn nên ra ngoài nghênh tiếp, có điều không muốn hấp dẫn sự chú ý của người khác, chỉ có thể chờ ở trong cửa.


Hơn trăm người từ trên trời giáng xuống trước cửa phủ Tổng đốc, người tới toàn bộ đã dịch dung, hai nam hai nữ rõ ràng là người cầm đầu cả nhóm.

Sau khi hạ xuống, hộ vệ đi theo cảnh giới bốn phía, bốn người dẫn đầu đánh giá xung quanh.

Dương Triệu Thanh đợi ở cửa hành lễ, xin mời: - Mời quý khách vào!

Bốn người lần lượt đi vào, đã được cho phép đặc biệt không cần kiểm tra, bên ngoài đã trải qua hai tầng kiểm tra, lại kiểm tra nữa thì quá không có thành ý rồi.

Có điều hộ vệ đi theo bị thủ vệ ngăn lại, nam tử dần đầu quay đầu lại nhìn, lạnh nhạt nói: - Thời kỳ không bình thường, làm theo quy củ của họ đi.

Hắn cũng rõ tuy trong bóng tối có nhân mã thầm đi theo, nhưng đã tới địa bàn của Miêu Nghị. Miêu Nghị nếu muốn ra tay, hắn cũng khó lòng tránh thoát độc thủ.

Một số thời khắc chính là như vậy, mặc kệ là cấp trên mời hay cấp dưới mời, ngươi nếu cảm thấy nguy hiểm thì không nên tới hoặc là chuẩn bị đầy đủ để trở mặt.

Hắn mở miệng, thủ vệ tuân mệnh lui lại, đợi ở bên ngoài.

Người phụ nữ bên người nam tử dẫn đầu hừ lạnh một tiếng:

- Quan không lớn, cái giá lại không nhỏ.

Dương Triệu Thanh dẫn đường một bên theo bản năng nhìn nữ nhân này một chút.

Nam tử dẫn đầu truyền âm quát nữ nhân này:

- Câm miệng! Khách theo chủ, lễ phép cơ bản cũng không biết sao?

Nữ tử bĩu môi, không nói lời nào.

Cả nhóm tiến vào trong đình viện, Miêu Nghị bước nhanh tới trước chắp tay nói:


- Hạ quan bái kiến Bàng soái, không nghênh đón từ xa, mong Bàng soái bao dung!

Người tới không phải ai xa lạ, chính là Mão Lộ Nguyên soái Bàng Quán.

- Đại đô đốc khách khí rồi, tình thế bức bách, có thể hiểu được.

Bàng Quán nhìn chằm chằm Miêu Nghị, cười nhạt một cái, trong lòng hiếu kỳ, tên này mới chính mình tới đây đến tột cùng là muốn làm gì? Hắn không tin là mời mình tới phủ Tổng đốc U Minh du ngoạn, nơi cùng Sơn ác thủy này có gì vui chứ.

Tuy rằng hoàn cảnh phủ Tổng đốc U Minh cũng không tệ, nhưng nơi nào mà Bàng Quán chưa thấy, trong mắt hắn nơi cùng Sơn ác thủy này có gì đẹp để ngắm sao?

Vốn nghĩ vậy, Bàng Quán không muốn đến, muốn gặp mình vậy đến Mão Lộ Nguyên soái phủ là được dù sao địa vị của mình cũng cao hơn Miêu Nghị nào có đạo lý quan hạ phẩm gọi quan thượng phẩm tới, còn có đặt mình vào trong mắt hay không, không khỏi quá mức kiêu ngạo rồi.

Nhưng mà Miêu Nghị không chỉ mời hắn, còn cố ý nói hắn thuận tiện mời phu nhân Tra Như Diễm cũng con gái Bàng Tiếu Tiếu đồng thời tới du ngoạn.

Mấu chốt nhất chính là Miêu Nghị đề cập tới một chuyện, hỏi hắn còn nhớ cuộc trò chuyện giữa hai người ở bên ngoài Hoang cổ tử địa hay không?

Nghe xong lời này, tim Bàng Quán đập thình thịch, lập tức đáp ứng tới đây thăm thú, cũng đồng ý yêu cầu của Miêu Nghị, đồng thời dẫn theo phu nhân Tra Như Diễm cùng hòn ngọc quý trên tay, con gái Bàng Tiếu Tiếu.

Về mặt an toàn, hắn không lo lắng chút nào, hắn không tin Miêu Nghị có lá gan động vào hắn.

Nếu như biết Miêu Nghị giết chết Hạ Hầu Lệnh, chỉ e hắn sẽ không nghỉ như vậy.

Miêu Nghị nhắc mở một tiếng: - Những người không liên quan đều lui xuống.

Sau đó đám người Bàng Quán kéo ngụy trang trên mặt xuống. Tra Như Diễm, Bàng Tiếu Tiếu, còn một người la quản gia Trần Hoài Cửu.

Tra Như Diễm chính Miêu Nghị cũng có quen, năm đó từng gặp ở ngự viên, một lần nữa chắp tay hành lễ:

- Hạ quan bái kiên phu nhân.

Tra Như Diễm không có cảm tình gì với Miêu Nghị cả, cháu ruột Tra Nhân Tuấn của nàng chết trên tay Miêu Nghị. Thử hỏi Tra Như Diễm sao có thể không hận Miêu Nghị. Điều khiến nàng càng thêm hận chính là Miêu Nghị đã trở thành chư hầu quyền khuynh một phương, nàng cảm thấy thế gian này không có lý trời, ngay cả một tên tiểu nhân như vậy cũng có thể thăng chức nhanh.

Sự căm hận với Miêu Nghị có thể nhìn rõ trong con mắt nàng, lạnh lùng nói:

- Không cần đa lễ.

Kỳ thực nàng không muốn tới, không muốn nhìn vẻ mặt của Miêu Nghị, nhưng bị chính nam nhân của mình uy hiếp, không thể chối từ.

Bàng Quán hơi nhíu mày, liếc nhìn lão bà của mình một chút, phát hiện nữ nhân này không hề có chút lòng dạ nào, ngay cả chút mặt mũi lấy lệ cũng không thể cho sao. Hắn cũng kỳ quái, biết rõ có thù với lão bà của mình. Ngưu Hữu Đức còn muốn mời lão bà của mình tới làm gì.